Tô Ngọc Kiều không biết cô, nhưng cô đoán cô ta là người nhà của một cán bộ nào đó thì cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi mới đến ngày hôm qua.”
"Cô gái thật may mắn quá. Có người đàn ông sáng sớm đi lấy nước còn giặt quần áo nữa, không giống như người nhà tôi, ngày nào huấn luyện mệt mỏi về chỉ nằm trên giường, tôi phải làm tất cả mọi việc.” Người phụ nữ vừa nhìn cô vừa chậc lưỡi nói.
“Vị chị dâu này nói đùa, em mới tới đây, không quen nơi này, anh ấy đương nhiên phải làm nhiều hơn.”
Tô Ngọc Kiều trong mắt hơi lấp lánh nói.
Không ngờ, người phụ nữ lại dùng giọng điệu đầy kinh nghiệm khuyên nhủ cô: “Em gái à, hãy nghe lời chị khuyên. Đàn ông ở ngoài làm việc vất vả, về đến nhà chỉ muốn nằm thoải mái và ăn bữa cơm nóng. Phụ nữ chúng ta, phải làm một người hậu phương nội trợ tốt, không thể chuyện gì cũng sai bảo anh ta, cô phải học cách cảm thấy đau lòng và quan tâm đến người đàn ông của mình mới được.”
“Nếu không chúng ta đến đây làm gì cơ chứ, tất nhiên là chăm sóc họ rồi, cũng không thể gây thêm rắc rối cho họ, vậy thì thà đừng tới làm gì.”
Tô Ngọc Kiều nhếch môi, rất muốn nói một câu, chị là ai, dựa vào đâu mà nhảy lên đầu tôi dạy dỗ thế, mẹ chồng tôi cũng chưa nói với tôi như vậy đâu.
“Ha ha, vậy chắc việc làm dâu chị chắc giỏi lắm, em không học được, chị dâu còn có việc gì không, nếu không em có việc bận rồi.”
“……”
Người phụ nữ kinh ngạc há hốc miệng, cô ta không thể tin được Tô Ngọc Kiều vừa mới phớt lờ cô mà bỏ đi.
Cô có lòng tốt dạy dỗ cô ấy nhưng người này lại không cảm kích, chẳng trách, nhìn đã biết chưa chịu khổ bao giờ, chưa đầy hai ngày nữa chắc chắn sẽ đòi rời đi.
Người phụ nữ tức giận quay mặt nhìn qua sân rồi đi mất hút.
Tô Ngọc Kiều căn bản không coi trọng cô ta, huống chi cô ta chỉ là một người vợ quân nhân kỳ lạ, cho dù cô có là vợ lãnh đạo của Lục Kiêu thì cô cũng dám nói như thế. Sau khi thay hai chậu nước, Tô Ngọc Kiều cuối cùng cũng lau sạch toàn bộ căn nhà, nhìn thấy ngôi nhà tranh này khiến cô kinh hãi, sợ gió lớn thổi bay mất nhưng có một điều ở ngôi nhà này khiến cô rất hài
lòng.
Những ngôi nhà đều được làm bằng sàn gỗ nhẵn, sau khi lau nước hai lần, mùa hè có thể đi chân trần vào nhà, tầng này cách mặt đất khoảng ba mươi centimet, tức là ba ngôi nhà gỗ này được đặt trực tiếp trên mặt đất. Trong phòng đồ đạc rất ít, lau chùi xong cũng không có gì để dọn dẹp, Tô Ngọc Kiều chuyển sự chú ý ra sân.
Trong khoảng sân nhỏ cỏ dại mọc khắp nơi nhưng cô cố gắng ngồi xổm xuống nhổ được chừng vài nắm, cỏ cứng đến nỗi tay cô đỏ bừng, không đeo găng tay thì không nhổ được nên phải dừng tay đợi Lục Kiêu mượn dụng cụ về. Nhìn xung quanh, thứ khiến cô không hài lòng nhất chính là cái nhà vệ sinh đơn sơ ở phía sau, chỉ có ba mặt được quây lên một mặt dựa vào tường, thậm chí còn không có mái che, với chiều cao của cô đứng vào có thể nhìn thấy khung cảnh xa xăm.
Tô Ngọc Kiều bế con trai ngồi trên sàn nhà mới được lau chùi sạch sẽ dưới mái hiên ngoài phòng khách, cô pha cho Tiểu Bảo một bình sữa để bé ôm uống, còn cô lấy sổ ghi chép lại những việc cần cải thiện ở nhà. Bên ngoài rào tre lại có người đến nữa nhưng không phải Lục Kiêu mà cô đang ngóng.
Ngoài sân có hai chị vợ quân nhân khác cùng nhau đến đây gặp cô, trên tay hai người đều có giỏ tre. Tục ngữ nói, đừng đánh người đang cười*, tuy vừa rồi Tô Ngọc Kiều đang tâm tình không tốt khi bị một chị vợ quân nhân vô cớ chạy đến giảng dạy, nhưng cô ấy vẫn mở cửa sân không có chút tác dụng che chắn nào để chào đón họ vào nhà.
*Không nên cười nhạo những người đang mỉm cười nói chuyện với họ*
"Tối qua các người mới đến đúng không? Thật sự là vất vả đấy.”
Một trong những người vợ quân nhân lớn tuổi búi tóc sau gáy, hình như tính tình của cô ấy rất giống với chị hai Lục Quế Hoa nhà họ Lục, cả hai đều có lối cư xử dứt khoát lưu loát.