Thời gian làm bữa cơm, Tô Ngọc Kiều rất nhanh đã quen thuộc với Trần Tiêu, cô quả nhiên đoán không sai, cha Trần Tiêu cũng đi lính, mẹ là bác sĩ, cha mẹ đều bề bộn nhiều việc, trong nhà bình thường thực hiện chính sách tự lập, cho nên từ rất nhỏ cô đã học được cách tự mình nấu nướng chăm sóc bản thân.
“Cô còn tốt hơn anh tôi nhiều đấy, anh tôi há mồn là kén cá chọn canh, tôi còn hận bản thân không thể úp cho anh ta cái bát lên đầu luôn đó.”
Sau khi quen thuộc, Trần Tiêu cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Tô Ngọc Kiều cũng biết một chút quá trình lớn lên trong đau khổ của mình, năm sáu bảy tuổi lớn một chút đã phải tự mình nấu cơm cho mình, còn phải lấp đầy cái dạ dày không đáy của thằng anh trai, bị anh ta kén cá chọn canh, mỗi lần đều tức giận đến nỗi đem cơm làm cho anh đổ cho con chó mực của nhà hàng xóm, sau đó ông anh trai phế vật kia lại đi cướp cơm của cô, cả một tuổi thơ gà bay chó sủa. Khó trách hiện tại Trần Tiêu luôn luôn trong trạng thái căng thẳng đặc biệt không thích cười nhưng thực sự khuôn mặt của cô ấy rất đẹp, là một mang đậm khí chất của một cô gái mạnh mẽ tự lập.
Tô Ngọc Kiều hướng về phía cô ấy mà cười cười cũng nói đến người nhà xa thủ đô chính mình.
“Anh trai tôi cũng không dám bắt nạt tôi, khi còn bé có một lần anh ấy đưa tôi ra ngoài chơi, kết quả quên tôi trong công viên, trở về thiếu chút nữa bị ông nội tôi treo lên đánh, cuối cùng ba tôi phạt anh ấy viết hai trăm chữ kiểm điểm.”
Trần Tiêu cũng nở nụ cười, có vẻ đắc ý nói:
"Anh tôi cũng dám thừa dịp mẹ tôi không có ở nhà mà bắt nạt tôi, mẹ tôi là chủ nhiệm trung y của bệnh viện quân đội, anh ấy dám bắt nạt tôi, mẹ tôi liền châm cứu cho anh ấy, từ nhỏ đến lớn tôi và anh tôi bị bệnh đều là bà ấy tiêm cho hai chúng tôi, anh tôi sợ nhất là tiêm.”
Cho nên lúc báo danh lòng quân gạt người nhà cũng phải chọn quân khu cách đây xa nhất, chính là vì né tránh người mẹ trung y biết bắt mạch, châm cứu.
Nói chuyện phiếm có thể kéo gần khoảng cách giữa người với người, Tô Ngọc Kiều cũng muốn làm bạn với cô gái có chút cao ngạo lạ mặt lạnh lùng này.
Bên ngoài mưa to gió lớn, bỗng có người mặc áo mưa chậm rãi tới gần sân nhà. Vẫn là Trần Tiêu tỉnh mắt, nghiêng đầu nhìn thấy có người đang đội mưa đi về phía này, nhìn một lúc lâu mới nhận ra,
là Tống Trường Tỉnh. Mưa quá lớn, cho dù mặc áo mưa trên người cũng ướt đẫm.
Tô Ngọc Kiều biết được hắn là nhận dặn dò của Lục Kiêu tới đưa cơm cho hai mẹ con cô, vội vàng áy náy cầm khăn lông lau nước mưa cho hắn.
“Vốn là lão Lục gọi một tiểu chiến sĩ đến nhưng bây giờ trời đang mưa to, căn nhà này lúc trước là tôi nhìn cất công xây ra, có chút không yên tâm nên muốn tới đây xem tình hình thế nào.”
Tống Trường Tinh giải thích, tùy tiện lau nước trên mặt lại nhìn về phía Trần Tiêu nói:
"Sao cô cũng ở đây?”
Trước mặt mấy người còn bày thức ăn mới ăn được một nửa, làm hàng xóm nhiều năm, Tống Trường Tinh liếc mắt một cái liền nhận ra tay nghề nấu cơm của ai, không chút khách khí ngồi xuống mở hộp cơm ra nói:
"Vừa lúc tôi cũng chưa ăn, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Trần Tiêu giật giật khóe miệng, thầm nghĩ ai muốn cùng anh ta ăn cơm, cơm tôi làm cho chó nhà anh ta ăn cũng không cho anh ta ăn.
Nhưng nơi này không phải nhà cô, cho nên cô chỉ là âm thầm trừng mắt cũng không nói gì. Tô Ngọc Kiều nghe vậy muốn giữ anh ta lại ăn cơm nhưng nghĩ ngợi lúc vẫn nói:
"Cơm hôm nay là Trần Tiêu làm, anh Tống muốn ở lại ăn thì phải hỏi cô ấy.”
Lời này vừa nói ra, không riêng gì Tống Trường Tinh dừng lại, Trần Tiêu cũng sửng sốt.
Sau một khắc, Tống Trường Tinh đột nhiên vỗ xuống bàn nở cười lớn. Tô Ngọc Kiều biết hai người bọn họ hẳn là quen biết trước kia nhưng không biết Tống Trường Tinh vì sao cười.
Trần Tiêu chỉ lớn hơn cô một tuổi, Tô Ngọc Kiều vì biểu hiện thân cận với bạn bè, cố ý kêu thân thiết một chút, cũng không biết, Trần Tiêu từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, không kém những người lính trong doanh trại kia chỗ nào, hơn nữa cô từ nhỏ đã không thích nghe người khác gọi mình bằng tên.
Một trong những tên đầu sỏ gây nên đang dậm chân cười to, Trần Tiêu tức giận giẫm lên mu bàn chân anh.
“Ặc!"