Thuyết phục một lúc, bà Hảo lưỡng lự đưa năm ngón tay ra.
‘’Năm đồng? Có ít quá không?” Tô Ngọc Kiều hỏi.
Trần Tiêu: “...”
Thật ra ý bà Hảo là năm xu Trong thời đại sống tập thể này, bà Hảo làm cả ngày đến muộn cũng mới nhận được vài xu điểm công làm, nếu cô ấy tiết kiệm tiền cả năm, cộng với số tiền A Mãn kiếm được từ việc cắt cỏ lợn hàng ngày cho trưng đoàn, cuối năm có thể nhận được hai mươi ba mươi đồng đều được đổi thành ngũ cốc thô làm đồ ăn, hai bà cháu trước giờ hầu như không bao giờ sờ đến tiền.
Còn những cách kiếm tiền khác bằng cách cho gà, vịt đẻ trứng thì người dân không đủ ăn, làm sao có dư thừa thức ăn để nuôi gia súc. Hai miếng thịt xông khói họ mang đến để tạ ơn hôm nay đã được thôn phát trong địp Tết Nguyên Đán, họ tiếc không ăn nên làm thành thịt xông khói để đến giờ.
Trong mắt bà Hảo, Tô Ngọc Kiều lo cơm nước cho bọn họ và việc học hành của A Mãn, đây đã là chuyện lớn rồi. Giống như Bồ Tát sống vậy, còn trả lương gì chứ? Không, bà không thể lấy nó, cầm số tiền này bà cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Bồ Tát sống Tô Ngọc Kiều:
"Tôi cảm thấy năm đồng hơi ít, nhưng quan trọng nhất là tôi muốn A Mãn đi học, nếu như bà Hảo thấy không sao vậy thì năm đồng.”
Cùng lắm thì sau này cô sẽ may thêm một số quần áo cho hai bà cháu, rồi bổ sung thêm đồ ăn chất lượng cho họ để bù đắp.
Hiện tại hai bên đã đạt được thỏa thuận, Tô Ngọc Kiều nói với bà Hảo hai ngày nữa bọn họ sẽ đến quân khu, đồng thời bảo bà Hảo hôm nay đưa A Mãn về thu dọn đồ đạc, sau đó đến đây đi cùng họ. A Mãn nhỏ tuổi luôn hiểu cuộc trò chuyện của họ, khi Tô Ngọc Kiều nói sẽ đưa cô bé đến trường, cô bé thực sự rất hồi hộp và mong chờ, cô bé vẫn còn nhớ rằng trước khi đi, mẹ cô đã nói về việc tiết kiệm đủ tiền sẽ đưa cô ấy đến thị trấn đi học. Cô bé không biết ngôi trường trông như thế nào nhưng cô ấy biết rằng mẹ muốn cô ấy đi.
Cuối cùng bà nội cũng đồng ý, nhưng A Mãn vô tình dùng lực quá mạnh vào gấu áo của khiến
cái lỗ rách rộng ra.
Nhưng cô không để ý đến đau lòng hay hối hận, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kiều với ánh mắt chờ mong. Tô Ngọc Kiều lại ngồi xổm xuống, mỉm cười với cô bé: “A Mãn, chị sắp đưa em đi học, em vui không?”
A Mãn ngơ ngác nhìn cô, sau đó dùng sức gật đầu, trong mắt vui mừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
"Không có gì, vậy thì nhớ chăm chỉ học tập nhé.”
Tô Ngọc Kiều lại vỗ đầu cô bé, cười nói. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Tô Ngọc Kiều cảm thấy vui vẻ nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô quên cái gì ấy nhỉ?
Sau khi tiễn bà Hảo đi, Trần Tiêu quay lại nhìn cô hỏi: “Sao chuyện lớn như vậy không cùng phó đoàn trưởng Lục bàn bạc?’’
‘’A!’’
Cô nhớ ra mình quên gì rồi! Cô còn chưa bàn bạc với Lục Kiêu! Trần Tiêu nhìn thấy đôi mắt cô đột nhiên mở to sợ hãi, cô phản ứng lại và lắc đầu với cô hoàn toàn không nói nên lời.
"Ha, sẽ không sao đâu.”
Tô Ngọc Kiều không chắc chắn nói. Tình cờ cũng đến giờ ăn cơm, Trần Tiêu cùng hai mẹ con ra ngoài, nhắc nhở cô:
“Tốt nhất là cô nên báo trước cho anh ấy.”
Ở tiểu khu, chỉ có gia đình quân đoàn trưởng và sư đoàn trưởng thuê giúp việc, đều dùng danh nghĩa họ hàng xa, Lục Kiêu chỉ là phó quân đoàn, gia đình thuê giúp vệc như thế là quá nổi bật.
Tuy nhiên, Trần Tiêu vẫn an ủi cô và nói: “Đừng lo lắng quá. Tôi không nghĩ đây là vấn đề không lớn. Cô chỉ cần giải thích rõ ràng về thân thế của bà Hảo và A Mãn, cô cũng chỉ có ý tốt giúp đỡ họ”
"Ừ...”
Tô Ngọc Kiều tâm tình phức tạp gật đầu, nếu không phải Trần Tiêu nhắc nhở, cô cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này có gì không ổn.
Trong môi trường mà cô đã tiếp xúc từ khi còn nhỏ, việc gia đình cô có bảo mẫu giúp việc là điều hoàn toàn bình thường và cô không nghĩ lý do của mình cao cả chút nào.
Chà, có vẻ như cô vẫn còn nhiều điều phải học trong tương lai.