Bọn họ xuất phát lúc tám giờ sáng, mãi cho đến gần mười một giờ rưỡi mới đến được khu quân sự. Khác với nơi đóng quân được xây dựng khuất sâu ở trong núi, khu quân sự được xây dựng ở một vị trí tương đối bằng phẳng, quy mô cũng lớn hơn nhiều so với nơi đóng quân. Từng đoàn xe quân đội chậm rãi dừng lại trên bãi đất trống trước ký lúc xá của bộ phận đại đội, có mấy lãnh đạo đang đứng trò chuyện với nhau ở đó.
Đám người Lục Kiêu cùng với đám người đoàn trưởng Lưu đi chào hỏi mọi người, Tô Ngọc Kiều và vợ quân nhân cũng tranh thủ xuống xe, bắt đầu kiểm tra đồ đạc của mình. Chào hỏi các lãnh đạo xong, Lục Kiêu và những sĩ quan khác đi gọi mấy chiến sĩ trẻ tuổi cùng đến hỗ trợ vợ quân nhân chuyển đồ.
‘’Đi, ba dẫn con đi xem nhà mới của chúng ta.”
Một tay Lục Kiêu ôm Tiểu Bảo, tay còn tại xách cái vali nặng nhất lên. Đứng bên cạnh Lục Kiêu là một chàng trai trạc tuổi anh, đầu đinh, nước da ngăm đen, một tay còn đang bị bó bột.
‘’Chị dâu!"
Cao Tề nói lớn, kích động đến mức xém chút nữa đã giơ cánh tay đang bó bột của mình lên chào.
"Đây là Cao Tề, là đại đội trưởng đại đội pháo binh tiểu đoàn 3 trung đoàn 2, trước kia ở chung một đại đội tân binh với anh.”
Lục Kiêu giới thiệu với Tô Ngọc Kiều, sau đó lại bổ sung thêm:
"Lúc trước khi rời đi anh đã nhờ Cao Tề trông chừng phòng ở giúp mình.”
Tô Ngọc Kiều quay đầu cười nói:
"Chào đồng chí Cao Tề, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ chúng tôi.”
Cao Tề sờ sờ gáy mình, cũng cười nói:
"Chị dâu không cần cảm ơn, đúng lúc em đang nghỉ phép, cũng không có việc gì làm, có thể giúp đỡ được anh Kiêu, em rất vui.”
Sau khi xin được nhà ở khu quân sự, Lục Kiêu vẫn chưa tới lần nào, cho nên ngay cả nhà mình được phân ở đâu anh cũng không biết, chỉ có thể nhờ Cao Tề dẫn đường. Trên đường đi, Cao Tề nói với hai vợ chồng về chuyện nhà ở:
"Năm ngoái gia thuộc viện trong quân khu của chúng ta mới xây thêm mấy tòa nhà, đáng
tiếc anh Kiêu xin hơi muộn, mấy tòa nhà đó đều đã bị phân cho người khác hết rồi nhưng không sao, mấy tòa nhà cũ ở đây cũng không tệ, em đã dựa theo cấp bậc của anh xin cho anh một căn lớn nhất rồi.”
"Nhìn xem, chính là chỗ này, em đã tìm người đến sơn lại nhà theo yêu cầu của anh Kiêu, đồ dùng trong nhà cũng đã thay mới toàn bộ, đúng rồi, em thấy khoảng sân này khá lớn, cho nên đã dùng số tiền còn lại để xây thêm hai gian phòng nhỏ, anh Kiêu, chị dâu, hai người thấy thế nào?"
Khu gia thuộc viện của khu quân sự và sân huấn luyện của các chiến sĩ là hoàn toàn tách biệt, cách nhau hơn mười phút đi đường, dọc đường đi, Lục Kiêu thỉnh thoảng sẽ chỉ xung quanh giới thiệu với cô.
Nhìn tổng thể, toàn bộ khu quân sự được phân bố theo hình chữ “phẩm”, phía trước thuộc về bộ đội, phía sau được chia làm hai phần, bên trái chính là khu gia thuộc viện, còn bên phải có vẻ náo nhiệt hơn nhiều. Theo như những gì Lục Kiên giới thiệu thì khu quân sự bên này không chỉ có bệnh viện, có trường học, mà còn có cả hợp tác xã cung ứng, đáp ứng hầu hết mọi nhu cầu hàng ngày. Nói về khu gia thuộc viện, phía trước chính là một khoảng sân lớn đủ cho tất cả quân nhân hoạt động, mặt đất được lát xi măng, có sân bóng rổ, sân bóng bàn, còn có xà đơn, lúc này có không ít quân nhân dẫn con cái đến đây chơi đùa.
Phía sau chính là các tòa nhà vừa mới xây mà lúc nãy Cao Tề có nhắc tới, mỗi tòa nhà cao năm tầng, nhìn từ bên ngoài có thể thấy các cánh cửa của các nhà đều đang mở ra, còn có các sào quần áo được phơi ở trên ban công. Tổng cộng có ba tòa nhà lầu, phía sau ba toà nhà lầu đó chính là khu nhà cũ, bao gồm những căn nhà trệt bằng gỗ được phân bố đều nhau.