Dưới nông thôn bây giờ chưa vào mùa mà hôm nay lại là thứ bảy, ba con nhà họ Lục ăn cơm xong thì đến nhà nhau, cô Tư đang học trung cấp kỹ thuật ở thành phố thì mỗi tháng về một lần, hai đứa con nhà thằng cả được chú dẫn lên núi chơi nên khi Tô Ngọc Kiều đến thì trong nhà chỉ có bà Lục và Tiểu Hồng.
Trong lúc cô ngủ, bà Lục và Trương Tiểu Hồng chia nhau đi gọi mọi người trở về.
Bọn trẻ đang vui vẻ ăn kẹo ở ngoài sân thì bị bà nội ngăn lại, Trương Tiểu Hồng kéo người chồng Lục Xuyên của cô trở về phòng thử đồ.
Ở nhà chính, Lục Phong Thu sờ vào bao thuốc lá do con dâu cố ý cho ông thì lại bị bà Lục trừng mắt một cái, ông liền rụt tay lại ngại ngần sờ vào tẩu thuốc.
“Bà nghĩ nhiều như vậy làm gì, con dâu hiếu kính với bà không tốt sao?”
Hai người là vợ chồng nhiều năm nên hiểu rõ nhau, Lục Phong Thu liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm trạng rối bời của bà Lục.
“Ông nói thì dễ đấy…”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng bà Lục và ông Lục suy nghĩ giống nhau, bọn họ không thể không nghĩ nhiều, Tô Ngọc Kiều không phải người xấu, tuy là hôm nay không giống với thường ngày nhưng thay đổi theo hướng tốt, theo lý thuyết bà Lục cũng phải vui vẻ mới đúng chứ.
Nhưng vợ chồng thằng ba luôn là nút thắt trong lòng bà Lục, thái độ của Tô Ngọc Kiều thay đổi chóng mặt, bà cảm thấy có điều gì đó không ổn, quan trọng là bà không biết mọi thứ chuyển biến theo chiều hướng tốt hay xấu đây.
Trong khi thằng ba lại không ở nhà, bà ta phải thay con trai chăm sóc tốt cho vợ và con trai.
Lục Phong Thu thèm bao thuốc lá ngon trên bàn nhưng vợ ông không để cho ông hút, ông lại lấy ra trong túi nửa xấp giấy cho cháu trai làm bài tập, nhét chút thuốc lá vụn vào, vê đi vê lại cuối cùng nhổ một ngụm nước bọt, châm lửa đưa điếu thuốc vừa cuống đưa lên miệng hút.
“Tôi thấy bà lo lắng nhiều quá, vợ thằng ba không về thì bà nhắc tới, giờ nó đã về thì bà lại nghĩ nhiều, tại sao bà không lo cho chính mình trước đã?”
Bà Lục thở dài, nghe xong