La Tiểu Quyên vẫn còn có người thân ở đây, không tới phiên người dưng nước lã như cô đi quan tâm. Trương Mai suy nghĩ một chút, cảm thấy Tô Ngọc Kiều nói cũng đúng, đây là việc riêng của La Tiểu Quyên, nếu như cô ấy cần giúp đỡ thì đã chủ động tới tìm cô rồi.
Sau đó hai người lại hàn huyên về chuyện ở trường học, Trương Mai nói cho cô biết nếu như muốn đưa con đến trường học thì phải đi tìm vợ của sư đoàn trưởng nói một tiếng, bà ấy là nữ chủ nhiệm, đồng thời cũng là hiệu trưởng trường tiểu học quân khu.
‘’Lãnh đạo ở quân khu chúng ta đều rất tốt, rất biết suy nghĩ cho người nhà quân nhân như chúng ta, nhất là vợ sư trưởng, từ khi bà ấy lên làm chủ nhiệm đến nay, gia thuộc viện chúng ta ít xảy ra chuyện hơn hẳn.” Trương Mai khen ngợi nói.
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, lại nghe cô ấy giới thiệu chút ít về tính cách của vợ sư trưởng, tuy rằng cô biết không thể đánh giá người khác qua lời nói từ một phía, nhưng sau khi nghe Trương Mai nói xong, cô cảm thấy bà ấy hắn là một người rất tốt.
Sau khi tiễn Trương Mai ra cửa, bà lão lại vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, để lại một mình Tô Ngọc Kiều ngồi trong sân ngơ ngác một lúc. Cô thầm nghĩ, đợi sau khi đưa Tiểu Bảo và A Mãn vào trường, cô cũng sẽ đi tìm một công việc, nếu không ở nhà mãi như vậy cũng rất nhàm chán.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều kéo Lục Kiêu vào phòng nói chuyện này với anh, lại hỏi xem anh có biết bộ đội an bài công việc cho người nhà quân nhân như thế nào không?
Lục Kiêu ngồi xuống giường, đưa tay ôm cô vào trong ngực, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Muốn tìm việc cũng được, với trình độ học vấn của em thì tìm một công việc thoải mái hẳn là không thành vấn đề. Phương diện này anh cũng không hiểu rõ, nhưng nếu em không vội thì anh có thể hỏi thăm giúp em.”
"Anh không biết cũng không sao, lúc chiều em đã nghe chị dâu Mai nói qua chút ít rồi, ngày mai em sẽ đi tìm nữ chủ nhiệm hỏi cho hai đứa nhỏ đi học trước đã.”
Tô Ngọc Kiều nói xong liền muốn đứng dậy.
Lục Kiêu lại ôm lấy eo cô không chịu buông, cọ cọ chóp
mũi vào cổ cô.
Tô Ngọc Kiều bị nhột, cô nhịn không được bật cười, sau đó vội vàng né tránh nói:
"Tiểu Bảo còn đang ở trong sân chơi với A Mãn đấy, anh không sợ làm ra động tĩnh quá lớn thì bọn nhỏ sẽ nghe thấy sao?"
"Không sao, em nhỏ giọng một chút là được rồi.”
Lục Kiêu ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người vợ, hờ hững nói. Hôm qua là ngày đầu tiên bọn họ chuyển tới nơi này, anh sợ cô đi đường mệt mỏi, đã vậy hôm sau còn phải dậy sớm đi thành phố, vốn nghĩ còn nhiều thời gian, ai ngờ buổi chiều anh lại nghe tin cuộc thi quân sự năm nay sẽ được tổ chức sớm.
Đoàn trưởng Lưu đã được điều đến tổng quân khu, không biết khi nào bọn họ mới có thể chọn ra được đoàn trưởng mới, khả năng cao là anh sẽ được chọn, nếu như vậy thì anh cũng chỉ còn có một tuần để ở nhà. Cuộc thi quân sự dự tính sẽ diễn ra trong khoảng một tháng, còn chưa tính thời gian huấn luyện giai đoạn đầu, như vậy, tổng cộng ít nhất thì anh cũng phải rời đi hai tháng. Tính toán như vậy, anh cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Lục Kiêu nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, Tô Ngọc Kiều hơi né tránh, dịu dàng nói:
"Anh làm gì vậy, không được.”
Anh lại hôn lên vành tai, rồi đến cằm, sau đó là khoé môi cô, hôn đến cả người cô cũng mềm nhũn ra, rất nhanh đã bại trận. Hai tay Tô Ngọc Kiều túm chặt lấy áo anh, nhắm mắt lại, cố gắng không để phát ra tiếng thở gấp. Lục Kiêu ngược lại rất thích giọng nói của Tô Ngọc Kiều lúc động tình, anh ghé sát vào tai cô, nói:
"Cửa đã đóng kỹ rồi, để anh nghe giọng của em có được không?"
Cô nhắm chặt mắt lại, không lên tiếng, bàn tay nhỏ bé dùng sức đấm vào ngực anh một cái, Lục Kiêu khẽ cười, lại hung hăng hôn cô một cái. Trong căn phòng yên tĩnh dần dần vang lên từng đợt tiếng thở dốc trầm thấp.