Buổi sáng dì của cô ta nói muốn đi tìm sư trưởng phu nhân nói tạm biệt, thuận tiện dẫn cô ta qua kéo quan hệ, Trình Lệ liền ăn mặc đàng hoàng, mặc quần áo mới ra cửa. Ai ngờ mới vừa đi tới cửa đã thấy Mã Yến đang muốn đi về phía nhà cô, cô quay đầu muốn giả bộ không phát hiện, Mã Yến cũng đã tỉnh mắt nhìn thấy cô.
‘’Lệ Lệ, trùng hợp quá, tối hôm qua tôi mới mở một vò dưa chua muốn mang tới cho cô nếm thử.” Mã Yến bưng bát lấy lòng cô cười cười.
Trình Lệ quay đầu không kiên nhân nói: “Tôi không thích ăn thứ này, cô về đi, tôi còn có việc.”
Mã Yến truy hỏi: "Cô có chuyện gì? Vừa vặn tôi không sao, nếu không tôi đi cùng cô.”
Cứ như vậy, Mã Yến mặt dày mày dạn đi theo Trình Văn Tú và Trình Lệ vào nhà sư trưởng.
- -
Trước khi Tô Ngọc Kiều đến mấy người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Trình Văn Tú đặc rất biết đạo làm người, đi tới hay bất kỳ chỗ nào cũng giữ được vẻ mặt ôn nhu phúc hậu của mình, cho dù là những vị phu nhân của quân nhân có cử chỉ thô lỗ với cô, cô cũng có thể lộ ra mà chỉ phô ra cái khuôn mặt ôn hoà sẵn có của mình.
Trong khu gia đình phân quân khu, ngoại trừ sư trưởng phu nhân Giang Thanh ra, danh tiếng của cô ta là tốt nhất.
Thường ngày hai người họ là hàng xóm, cũng có qua lại nhiều, đoàn trưởng Lưu muốn điều đi, cô đến tạm biệt, đương nhiên, chuyến đi này còn có một mục đích khác, đó chính là tạo mối quan hệ tốt cho Trình Lệ.
“Chị Thanh, một thời gian không gặp, chị vẫn còn trẻ như vậy, đứng cùng một chỗ với chị, có vẻ như em già đi vài tuổi rồi.”
Trình Văn Tú nói hàm ý chứa sự hâm mộ như thật như là khen giả để lấy lòng. Nói xong vừa kéo cánh tay Giang Thanh cùng ngồi xuống. Trình Lệ trước kia cũng không ít lần đi theo dì cô, chờ đến lúc chào hỏi mọi người liền ngồi xuống, tự nhiên an vị ở bên tay phải của Trình Văn Tú, cách hai người gần nhất trên ghế. Mã Yến cũng ngồi xuống
theo sau cô, ánh mắt quan sát xung quanh, Trình Lệ ghét bỏ mọi nhất cử nhất động của cô, âm thầm không nhịn được mà bĩu môi.
Giang Thanh ngược lại không biểu hiện ra cảm xúc gì, ngược lại cười nhìn Mã Yến liền nhớ lại thân phận của cô: “Cô là vợ của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 3 trung đoàn 1, tôi nhớ cô tên là Mã Yến đúng không?”
"Đúng, đúng, phu nhân sư trưởng cô còn nhớ rõ tôi?"
Mã Yến nghe vậy thân thể liền phản ứng sự vui sướng mà thẳng về phía trước nghiêng một góc, hận không thể trực tiếp lướt qua Trình Lệ, muốn khoảng cách của mình với phu nhân sư trưởng càng gần một chút.
“Ha ha, hai đứa nhỏ của cô đều học tiểu học bộ đội, tôi có chút ấn tượng.”
Nụ cười trên mặt Giang Thanh thu liễm một chút, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Trình Văn Tú đang bên cạnh. Mã Yến không rõ nguyên do, không biết sư trưởng phu nhân sao lại không để ý tới cô, cô ta còn có việc muốn nhờ vả. Trình Lệ ở một bên lại xem thường sửa sang lại làn váy, quay đầu ném cô ta sang một bên, chuyên tâm nghe cô và Giang Thanh ôn chuyện cũ.
Tuy nói danh tiếng phu nhân sư trưởng vang dội hơn nhưng Giang Thanh xuất thân là gia đình quân nhân, từ nhỏ cũng lớn lên ở bộ đội, tư tưởng càng thêm độc lập, cô ở phân quân khu vừa làm nữ chủ nhiệm vừa tích cực thành lập tiểu học bộ đội, cô làm nhiều như vậy, chính là không muốn có người gọi cô là phu nhân sư trưởng. So với cách gọi phu nhân sư trưởng này, cô càng thích người khác gọi cô là chủ nhiệm Giang, hiệu trưởng Giang. Mã Yến trong lúc vô tình chạm vào điểm của cô, vội vã mở miệng nhưng mấy lần muốn chen vào đều bị Trình Lệ cản trở. Đúng lúc này, thân thích của gia đình sư trưởng kiêm nhiệm giúp việc dẫn Tô Ngọc Kiều vào.