Sinh viên đại học thì sao, cô cũng có bằng cấp trung học cơ sở, lại không kém cô bao nhiêu, không phải chỉ là học nhiều hơn hai năm thôi sao. Mã Yến chạy đua với dòng suy nghĩ, sắc mặt cũng đổi tới đổi lui, cuối cùng nhịn không được chen miệng nói:
"Phu nhân sư trưởng, tôi cũng có bằng cấp trung học cơ sở, nếu không cô cũng sắp xếp cho tôi một công việc tốt được không? Tôi cũng muốn góp một phần sức lực cho khu quân sự của chúng ta.”
Giang Thanh vừa nghe đặc biệt sảng khoái liền nói: "Mã Yến, tôi làm sao nhớ được tổ chức đã sắp xếp cho cô vài công việc mà cô đều ngại không hài lòng? Tôi còn tưởng rằng cô muốn ở nhà chăm sóc đứa nhỏ thật tốt nhưng cô đã nói cũng muốn tìm một công việc, vậy chờ thứ hai tới văn phòng quân nhân tìm nhân viên công tác để cho các cô ấy sắp xếp cho cô đi.”
Điều này sao có thể giống nhau, đám người làm lính quân đội kia chỉ biết lấy công việc kém cỏi nhất qua loa lấy lệ với cô, mỗi lần cô đi những người đó đều thích phớt lờ cô không thèm để ý tới.
‘’Sư trưởng phụ nhân ơi, họ luôn giao cho tôi những công việc tồi tệ và không bao giờ sắp xếp cho tôi một công việc tốt. Tại sao cô không sắp xếp cho tôi một việc cơ chứ? Tôi có thể làm nhân viên bán hàng hoặc giáo viên tiểu học cũng được.” Mã Yến lo lắng nói.
“Đồng chí Mã Yến! Chú ý đến cách nói chuyện của cô, tất cả nhân viên công tác của khu quân sự chúng ta đều đã trải qua huấn luyện và khảo hạch trước cương vị công tác, mỗi người đều là đồng chí tốt, cái gì mà lấy không tốt đuổi cô, nói cũng không thể nói lung tung chứ.”
Giang Thanh nghiêm lúc nói.
"Hơn nữa tình huống cô nói khác biệt rất lớn so với tình huống tôi biết, các đồng chí trong quân đội sắp xếp công việc cho các chị em vợ quân nhân đều dựa theo điều kiện và năng lực của bản thân mà lựa chọn. Đồng chí Mã Yến, cô theo quân cũng đã hơn hai năm rồi, nếu không chính cô nói xem, cô đã từ chối bao nhiêu công việc rồi?”
Mã Yến bị cô mắng giật mình, nhất thời chột dạ không dám lên tiếng nữa.
Tuy nói làm nữ chủ nhiệm quan trọng nhất chính là phải bày ra đạo lý, tách ra rồi nói rõ ràng với các phu nhân quân nhân nhưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục là
mạnh mẽ vang dội, làm việc tuyệt đối không thể dây dưa dài dòng, đối phó với loại người kén cá chọn canh như Mã Yến, mưu toan tính đi đường tắt, phải hung hăng giáo dục cô ta mới được.
Trước mặt mấy người, Mã Yến bị loại khỏi cuộc chơi, đỏ mặt cuối cùng không ở lại được nữa.
Sau khi cô ta rời đi, hai cô cháu nhà Trình cũng xin phép rời đi, còn lại Tô Ngọc Kiều không bị ảnh hưởng gì tiếp tục hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến trường học và công việc.
Chờ sau khi đàm phán xong xuôi, Tô Ngọc Kiều đang chuẩn bị rời đi, Giang Thanh bỗng nhiên hỏi cô: “Ngọc Kiều, cô có hứng thú đến trường học làm việc không?”
Tô Ngọc Kiều cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lắc đầu nói:
"Không có, tôi cảm thấy tính tình của tôi cũng không thích hợp làm giáo viên cho lắm.”
Bởi vì cô ấy thực sự sẽ không thể kiềm chế mà muốn treo những đứa trẻ nghịch ngợm lên đánh. Thật ra cô tuyệt đối không thích những đứa trẻ không nghe lời, nhất là những đứa trẻ vô pháp vô thiên mà phụ huynh đã quen không giáo dục, mỗi lần gặp cô đều cảm khái, may mắn Tiểu Bảo của cô không giống như cô khi còn bé.
Giang Thanh hiểu gật gật đầu, không hỏi nhiều, đứng dậy tiễn mấy người bọn họ ra cửa. Tô Ngọc Kiều lúc tới mang điểm tâm cùng hoa quả, lúc trở về lại cô lại được cho một đống thịt hộp cùng hoa quả hộp, còn dặn dò cô lần sau lại đến không cần mang đồ. Hôm nay vừa tiếp xúc, Tô Ngọc Kiều còn rất thích cô, cảm thấy phỏng đoán lúc trước của mình quả nhiên không sai, Giang Thanh chính là một lãnh đạo đặc biệt liêm chính, thiết thực lại còn nhiệt tình.
Trên đường trở về, A Mãn nhất định phải giúp cô xách đồ. Đơn giản những thứ này cũng không tính là nặng, cô liền đưa cho cô bé cầm. Tô Ngọc Kiều dắt Tiểu Bảo, vừa cười sờ bím tóc tinh tế của cô nói:
"Ngày kia là A Mãn có thể đi học rồi.”