"Này, Ngọc Kiều, chúng ta đều là người một khu nhà, cô cũng đánh con của tôi để trút giận, cô xem, chúng ta không cần phải tới...”
Sự kiêu ngạo ban đầu của Mã Yến bị vùi dập, vì con của mình cô ta đành phải hạ thấp mình xuống. Tô Ngọc Kiều cũng không nghe lọt tai lời nào của cô ta, quay đầu nói: "Ai đánh con cô? Tôi sốt ruột mới bắt đầu đẩy nó ra, còn nữa, các cô không xin lỗi, tôi với cô không có gì để nói, chúng ta chờ chủ nhiệm tới phân xử đi.”
"Đúng, đứa nhỏ Kiều Đại Bảo này hư đến mức không thể dạy được, dù sao Mã Yến là người có năng lực, còn sợ không thể được đi học sao?"
Một nhà quân nhân bị đập vỡ cửa kính thì thầm nói với những người xung quanh. Trong những người xem náo nhiệt xung quanh cũng có người từng bị con mình bắt nạt, nhìn Mã Yến lần đầu ăn nói khép nép như vậy, cũng hả giận phần nào. Cố Gia sớm đã được mẹ cậu phân phó, cậu bé lén trốn ra khỏi đám người, chạy nhanh đến nhà sư trưởng, mời Giang Thanh tại đây.
Sáng nay Mã Yến vừa mới không biết đắc tội với chủ nhiệm Giang như thế nào, mặc dù về đến nhà mắng cô rất nặng nhưng hiện tại vừa nghe tất cả mọi người nói muốn tìm chủ nhiệm Giang tới phân xử, trong lòng nhất thời luống cuống.
"Tôi xin lỗi! Chúng tôi xin lỗi còn không được sao? Có chút chuyện nhỏ này cần phải mời Chủ nhiệm Giang tới làm gì.”
Mã Yến nhanh chóng đè Kiều Đại Bảo lên phía trước.
“Ngọc Kiều, coi như tôi cầu xin cô, nể tình con trai tôi còn nhỏ, đừng chấp nhặt với nó, đều là lỗi của tôi, tôi có lỗi với cô, đều do tôi dạy con không tới nơi tới chốn. Để tôi nói nó xin lỗi.”
“Nói đi?! Con bị câm à?"
Mã Yến vừa nói, vừa đẩy Kiều Đại Bảo một cái.
Kiều Đại Bảo vừa rồi còn hung ác muốn trút giận đánh người cho em trai giờ phút này bị người vây quanh chỉ trỏ, cậu rụt đầu giống như con chim cút trốn về phía sau mẹ nó, Kiều Nhị Bảo càng sợ tới mức ôm đùi Mã Yến không buông tay.
Mã Yến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tàn nhẫn đánh gáy Kiều Đại Bảo một cách dữ dội, một giây sau cậu ta gào khóc lên. Tô Ngọc Kiều nhíu mày, quay mặt đi, vẫn không nói một lời. Vừa thấy bộ dáng cô bất lực, Mã Yến cắn
răng hung hăng, kéo Kiều Nhị Bảo ra, lột quần đè cậu xuống đánh một trận, vừa đánh vừa mắng.” Tại sao không nghe lời, học không học cướp đồ người khác, bà đánh chết mày...”
Trận này Kiều Nhị Bảo bị đánh thảm hơn anh trai hắn nhiều, khóc đến nước mũi chảy ra, Mã Yến dùng hết sức, nhìn hai quả trứng mông đỏ ửng sưng vù sau mấy cái đánh. Một số chị em cũng khó coi, sau đó họ lại thuyết phục Tô Ngọc Kiều.
‘’Tôi nghĩ nên bỏ qua đi thôi, vốn là chuyện trẻ con với nhau, đánh cũng đánh rồi, bỏ qua cho họ đi.”
“Đúng vậy, ngày thường Mã Yến rất thương hai đứa con, hôm nay là chúng lại bị đánh thê lương, Ngọc Kiều em cũng nên bớt giận đi, đừng chấp nhặt với trẻ con.”
“……”
Càng có nhiều người khuyên nhủ, hướng gió rất nhanh liền thay đổi, tuy các chị em vợ quân nhân yên tâm khi thấy đứa trẻ ngổ nghịch được dạy dỗ nhưng nhìn bộ dáng nhẫn tâm thờ ơ của Tô Ngọc Kiều, lại cảm thấy cô không muốn buông tha, chuyện đã đi quá xa rồi.
Lúc này Giang Thanh cũng tới, cô chen vào trong đám người, vừa đến đã thấy Mã Yến biểu diễn, lại nhìn Tô Ngọc Kiều đang ôm đầu Tiểu Bảo, mặt không chút thay đổi đứng ở một bên nhìn Yến tử biểu diễn. Sau khi đại khái hiểu, Giang Thanh đi qua vỗ cánh tay Mã Yến ý bảo cô được rồi, đừng đánh nữa.
Lại ngồi xổm người nâng Kiều Nhị Bảo dậy, vỗ bụi cho cậu, vốn định lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu, vừa nhìn trên mặt hắn khắp nơi đều là nước mũi, cô không lấy chiếc khăn tay nữa mà để cho mẹ ruột cậu ta tự mình lau đi.
Giang Thanh nhìn trái nhìn phải mở miệng nói: “Được rồi, nói đi, con nhà cô lại gây họa gì?’’
Hoặc là nói Giang Thanh có ấn tượng sâu sắc với Mã Yến, thật sự là hai đứa nhỏ nhà cô quả thực quá hùng hổ, gần như toàn bộ chị em vợ quân nhân của khu gia đình đều công khai tố cáo cô, ấn tượng có thể không sâu sao.
“Ngọc Kiều, Cô nói trước đi.”