“Nếu không như vậy đi, hai người các cô đều nhường một bước, Ngọc Kiều, cô bớt giận trước đi, nghe tôi nói này.”
Đợi đến khi Tô Ngọc Kiều gật đầu đồng ý, cô quay đầu nghiêm lúc nhìn về phía Mã Yến trách mắng: "Đồng chí Mã Yến, cô là người nhà của một quân nhân, để cô theo quân là chăm sóc tốt hậu phương chia sẻ với cô, nhìn xem, cô đang làm cái gì cho đời?"
“Vâng, vâng, chủ nhiệm nói rất đúng, thật sự là tôi biết sai rồi.”
Mã Yến khom người, trong lòng cực kỳ tức giận. Cô ta rất hận Tô Ngọc Kiều nhưng trên mặt lại không thể không làm ra bộ dáng khiêm tốn tiếp nhận giáo dục.
Giang Thanh cũng không trông mong cô ta hiểu chuyện. Điều trọng điểm ở phía sau, cô ấy hắng giọng nói: "Xét thấy từ trước tới giờ con trai cô đã mắc lỗi rất nhiều lần nhưng không chịu sửa sai nên lần này chúng tôi sẽ lập biên bản. Cô và con trai cô phải xin lỗi Tô Ngọc Kiều và hai đứa bé kia.”
‘’Đây cũng là lần cuối cùng. Nếu lần sau con trai cô còn tái phạm thì chúng tôi sẻ phạt không lưu tình nữa.”
Tô Ngọc Kiều cũng không nghĩ chỉ một lần có thể xử lý nặng nên đối với biện pháp giải quyết này thì cũng hài lòng. Nhưng cô không thể nhả ra quá nhanh nên sau khi nghe xong cô vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ chờ Mã Yến xin lỗi cùng chính miệng cam đoan.
Mã Yến nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm. Cô ta thấy, chỉ cần lần này Giang Thanh không phạt thì lần sau chắc chắn cũng sẽ không làm thật nên tâm trạng từ nhiều mây chuyển sang trong xanh.
Trên mặt còn làm ra bộ dáng thật lòng sám hối, giả mù sa mưa nói:
"Được, tôi đều nghe theo chủ nhiệm.”
Dứt lời cô ta kéo hai đứa con trai đi tới trước mặt Tô Ngọc Kiều: "Ngọc Kiều, thật sự xin lỗi, là tôi dạy con trai không tốt. Đều là lỗi của tôi, tôi cam đoan khẳng định không có lần sau.”
Kiều Đại Bảo còn không phục, lại bị mẹ nó vỗ một cái mới bĩu môi nói một câu:
"Xin lỗi.”
Kiều Nhị Bảo tuổi không lớn, vừa rồi lại bị đánh sợ, thút thít nói:
"Xin lỗi ạ.”
Khi đó, sự tức giận trong lòng Tô Ngọc Kiều mới giảm một nửa. Cô cũng không nói đồng ý tha thứ, chỉ xoay người nhìn về phía Giang Thanh nói:
"Hội trưởng, khi nào viết giấy cam đoan, có dán lên bảng thông báo không?”
Hài, cô gái trẻ tuổi này
thật độc ác.
Trong lúc nhất thời, mấy chị em vợ quân nhân và mấy người đang vẫn xem kịch hay không hẹn mà cùng hiện lên những lời này trong tâm. Bản cam đoan dán lên bảng thông báo của bộ đội thì chẳng phải là toàn bộ quân khu từ trên xuống dưới mấy vạn người đều có thể biết chuyện xấu của nhà Mã Yến hay sao?
A, nghĩ đến điều đó mà lòng vui mừng. Mã Yến vừa tạo nên tên tuổi của mình…ha ha
Giang Thanh khó xử trong nháy mắt, cảm thấy việc này dán lên bảng thông báo như có chút tổn hại đến hình ảnh của vợ quân nhân nhưng khi quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Mã Yến thì trong lòng lại có quyết định.
"Được, vậy cứ làm như vậy. Mã Yến, chờ thứ hai khi văn phòng hội phụ nữ đi làm thì cô đi tìm Thu Hà học mấy ngày khoá chính trị đến khi nào tư tưởng tiến bộ mới được nghỉ, cô nghe tôi nói không?"
Dù sao trong quân thường ngày cũng sẽ thông báo phê bình cho các chiến sĩ, vợ quân nhân phạm sai lầm. Thông báo phê bình như vậy cũng có thể ngầm nhắc nhở những chị em luôn gây chuyện kia hành động cho cẩn trọng hơn.
Mã Yến giờ cười còn không nổi, cô ta muốn cầu xin:
“Chủ nhiệm, làm như vậy có chút...”
“Có cái gì không thích hợp, tôi thấy đó khá đúng rồi, cứ làm như vậy đi.” Giang Thanh giải quyết dứt khoát.
Mà tâm khí Tô Ngọc Kiều rốt cục cũng thông thuận. Cô ôm Tiểu Bảo nhìn Giang Thanh gật đầu cảm ơn:
“Chủ nhiệm anh minh, cô thật sự là một vị lãnh đạo tốt công chính liêm minh, hôm nay thật sự cảm ơn cô.”
Giang Thanh cười cười:
"Không cần cảm ơn tôi, phục vụ nhân dân là trách nhiệm của tôi.”
“Được rồi, mọi người giải tán đi, về nhà chờ thông báo tiếp theo. Mã Yến, cô về nhà chuẩn bị giấy cam đoan, thứ hai giao cho hội phụ nữ, đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra.”