Sau khi về đến nhà mình, La Tiểu Quyên hít sâu một hơi, cầm lấy phương thuốc cổ truyền mẹ chồng gửi tới định ra ngoài ném đi. Không nghĩ tới ở cửa đụng phải Mã Yến có khuôn mặt xám xịt, trên cằm cô ta có mấy dấu tay nhàn nhạt.
La Tiểu Quyên bất giác nhìn thoáng qua, cô ta liền âm đương quái khí nói: "Ôi, gà mái không biết đẻ trứng nhà phó chỉ huy tiểu đoàn 1 đi ra ngoài rồi à? Tại sao cô không đến bệnh xá xem thử sao không sinh được con?’’
Trong lòng La Tiểu Quyên như bị cứa vào liền mím môi cúi đầu. Từ khi cô ấy chuyển đến nhà bên cạnh, Mã Yến đã ngầm lấy việc này ra châm chọc cô ấy rất nhiều lần, còn khoe khoang với cô ấy chuyện cô ta sinh hai đứa con trai, trước kia cô cũng nhẫn nhịn.
Mã Yến vừa thấy cô như vậy trong lòng lại thoải mái không ít, tiếp tục nói: "Muốn tôi nói, cô uống thuốc cổ truyền có lẽ hữu dụng. Nếu không mang thai, thật sợ phó tiểu đoàn Trương chắc lẽ hy hôn cô mất.”
Sân hai nhà cách nhau một mặt tường. La Tiểu Quyên ở nhà sắc thuốc, cô ta đã ngửi thấy vài lần, vừa nghĩ tiền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Quyên à, cô đừng trách tôi nói thẳng. Tôi là vì muốn tốt cho cô thôi.”
Cuối cùng cô ta lại đạo đức giả nói.
La Tiểu Quyên ôm chặt đống thuốc cổ truyền trong lòng, cuối cùng nhịn không được mới đáp trả cô ta một câu:
"Vậy so với cô sinh ra hai kẻ gây họa thì tốt hơn nhiều.”
Nói xong xoay người bước nhanh đi xa.
Chờ Mã Yến tức giận lấy lại tinh thần, cô ấy đã sớm chạy không thấy bóng đâu.
…
Buổi trưa Lục Kiêu không trở về ăn cơm, Tô Ngọc Kiều quyết định giữ lại đùi dê mua buổi sáng để buổi tối cùng nhau ăn, buổi trưa để cho bà Hảo làm hai cân sườn dê nhỏ kia. Thịt dê này là bộ đội mua ở thôn phụ cận, mỗi ngày leo dốc lên núi để ăn cỏ, thịt vừa tươi vừa chắc. Mà bà Hảo muốn cảm ơn Tô Ngọc Kiều đã giúp đỡ trợ giúp hai bà cháu mình nên mỗi ngày nấu cơm đều tận tâm tận lực, chỉ muốn mỗi ngày làm các món không trùng nhau. Hôm nay sau khi hỏi qua khẩu vị của Tô Ngọc Kiều, bà Hảo quyết định dùng kỹ thuật bà từng học được từ đầu bấp chuyên nấu tiệc lớn ở quê mình làm món thịt dê hầm. Đồ ăn kèm là
khoai môn mới thu hoạch năm nay, tất cả đều dùng khoai môn nhỏ bằng nắm tay Tiểu Bảo, loại khoai môn này sau khi nấu chín vị ngon nhất, bột mềm dẻo còn có một vị ngọt, hơn nữa khi ăn kèm với thịt dê thì lại càng ngon.
Trên bàn cơm, Tô Ngọc Kiều thấy hai bà cháu hoặc là chỉ ăn rau xào hoặc là chỉ gắp khoai môn ăn, cô liền cầm lấy muỗng múc cho mỗi người một muỗng thịt lớn bỏ vào trong bát. Cô cười khuyên nhủ: “Bà, A Mãn. Hai bà cháu cứ coi như nơi này như nhà mình, không cần ngại đâu.”
Thật ra, lúc trước là cô quyết định giúp đỡ A Mãn đến khu quân sự đi học nhưng bây giờ thế nào cũng thấy là cô kiếm được lời.
Tuy rằng bà Hảo đã lớn tuổi nhưng tay chân nhanh nhẹn lại chịu khó, mà nấu cơm cũng ngon. Hơn nữa A Mãn cũng rất hiểu chuyện, không chỉ có thể giúp cô trông nom Tiểu Bảo còn có thể dẫn cậu đi chơi.
Ngày hôm qua cô đã đi hỏi Giang Thanh, trường tiểu học của quân khu bên này báo danh nhập học không cần đóng học phí, chỉ cần mỗi học kỳ đóng phí sách vở một lần là được, một năm hai học kỳ cũng chỉ có tám đồng. Mà hai người bọn họ ăn cùng nhà cô thì cũng không tốn quá nhiều tiền. Huống chi muốn thuê giúp việc thì một tháng cũng mất năm đồng nên tính ra thì cô mới là người được lợi. Không nghĩ tới một lần thiện tâm nho nhỏ lại mang đến cho cô nhiều thuận tiện như vậy.
Ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo ngồi trên ghế nằm trong phòng vừa đọc sách vừa buồn ngủ. Cô mơ mơ màng màng nghĩ, nếu cô không dẫn hai bà cháu họ tới đây thì chắc hiện tại cuộc sống sẽ không thảnh thơi như này, ngoại trừ hơi nhàm chán thì cũng không khác khi ở nhà mấy. Cho nên chờ sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Tô Ngọc Kiều hào hứng bừng bừng lấy ra một quyển truyện cổ tích mới, vừa là để kể chuyện cho Tiểu Bảo cùng A Mãn nghe, vừa nghiêm lúc dạy cho hai đứa nhận biết chữ trên sách.