Năm giờ rưỡi sáng, khi chuông báo rời giường của bộ đội vang lên đúng giờ, Lục Kiêu mới mở to mắt. Tô Ngọc Kiều nằm trong khuỷu tay anh lúc này còn đang ngủ say. Sáng nay sau khi Lục Kiêu tỉnh lại không trực tiếp rời giường như thường ngày mà vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Tô Ngọc Kiều một lúc mới ngồi dậy.
Đêm qua có hơi “náo loạn”, quên mất hôm nay cô phải dậy sớm đưa Tiểu Bảo và A Mãn đến trường học báo danh, không đợi Kiều Kiều thức dậy lại mắng anh, anh nên nhanh chóng sửa chữa một chút. Sáu giờ, Lục Kiêu rửa mặt xong ăn mặc chỉnh tề lại trở về phòng ngủ hôn vợ như thường lệ, sau đó liếc nhìn đứa con trai đang ngủ một cái, lúc này mới an tâm thản bước ra khỏi nhà.
Một giờ sau, Tô Ngọc Kiều bị vẻ mặt hối hả của bà Hảo ở ngoài cửa số đánh thức, mất mấy phút sau cô mới có thể mở mắt ra. Đều tại Lục Kiêu hại cô mỗi ngày ngủ không đủ giấc. Nếu không phải nhớ ra hôm nay còn có việc quan trọng, cô chắc chắn sẽ đóng chặt cửa phòng ngủ đủ rồi mới dậy.
‘’Đồ đạc của A Mãn đã chuẩn bị xong chưa?”
Tô Ngọc Kiều ngáp một cái thu dọn xong cặp sách của Tiểu Bảo, lại quay đầu hỏi A Mãn đã thu dọn xong chưa.
“Được rồi ạ, bà đã cất kỹ cho con rồi.”
A Mãn vỗ vỗ cặp sách màu lam trên người, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát, sớm báo danh xong thì con có thể bắt đầu đi học.”
Tô Ngọc Kiều sờ sờ đầu của cô bé, trên môi cũng nở nụ cười.
Nói xong, cô cũng xách cặp sách nhỏ hơn A Mãn đeo lên người Tiểu Bảo. Hai cặp sách này đều là bà bảo mẫu làm, toàn bộ đều may thủ công, vừa tinh tế vừa tiện dụng.
Tô Ngọc Kiều dắt hai đứa nhỏ bước vào trường tiểu học của quân khu đúng lúc tám giờ. Đầu tiên, cô dẫn hai đứa nhỏ đi tìm thầy Hoàng phụ trách tuyển sinh của trường học, điền xong thì hai đứa nhỏ có thể bắt đầu đi học.
Trước khi báo danh Giang Thanh đã nói với cô một lần nên sau khi tìm được thầy Hoàng, rất thuận lợi thông qua, nộp xong phí sách vở, thầy Hoàng lấy ra một bộ sách giáo khoa mới, liền dẫn A Mãn đến phòng học lớp 1. Vừa hay lúc này tiết một vừa mới dạy được một nửa, thầy Hoàng dắt A Mãn
đi tới cửa, nói một tiếng với giáo viên đang dạy, giáo viên kia liền đi tới dẫn A Mãn lên bục giảng.
‘’Các học sinh, giới thiệu với mọi người một chút, đây là học sinh mới của lớp chúng ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn nào!"
Sau đó cô giáo vỗ vỗ bả vai A Mãn nói:
"Nào, con giới thiệu bản thân với mọi người đi.”
Trong tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên, A Mãn hoảng loạn siết chặt dây lưng cặp sách trước ngực, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tô Ngọc Kiều đứng ở ngoài phòng học. Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo lên, hai người cùng giơ ngón tay cái lên cổ vũ cô. A Mãn quay đầu lại, hít sâu một hơi nói ra tên của mình.
Có lẽ cô giáo nhìn ra cô bé đang lo lắng nên không nói thêm gì nữa, chỉ chỗ ngồi cho cô bé ngồi xuống rồi tiếp tục dạy học. Sau khi ngồi xuống A Mãn đã bình tĩnh hơn không ít, rất nhanh dưới sự chỉ dẫn của bạn cùng bàn mở sách giáo khoa ra, bắt đầu nghiêm lúc nghe giảng.
Sau khi tự giới thiệu, Tô Ngọc Kiều lại đứng thêm một lúc, đến khi thấy cô bé thích ứng mới rời đi. Sau đó thủ tục nhập học của Tiểu Bảo lại càng đơn giản hơn, thầy Hoàng thu tiền xong, đưa cho cô hai quyển sách mẫu giáo, sau đó liền dẫn cô đến nhà trẻ bên cạnh.
Nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều so với lớp tiểu học bên kia. Lúc này rất nhiều bạn nhỏ đang được giáo viên tổ chức lại ở trước phòng học vừa chơi trò chơi vừa học tập
‘’Các giáo viên trong nhà trẻ của quân đội đều đã được đào tạo, thường bắt đầu dạy ghép âm và tính toán đơn giản từ lớp lớn, lớp nhỏ chủ yếu là dỗ bọn trẻ vừa chơi vừa học.”
Thầy giáo Hoàng giới thiệu xong lại đề nghị cô: “Tôi cảm thấy với tình huống của con cô, trực tiếp đi học là được.”
Lớp lớn kết thúc thì lên lớp trước tăng cường, sau đó có thể lên lớp 1 tiểu học.