Tống Hiểu trầm mặt đi ra khỏi phòng làm việc, gặp phải Tô Ngọc Kiều trước mặt, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mặt không chút thay đổi lướt qua cô rời đi. Tô Ngọc Kiều cũng không quá chú ý đến cô ta, giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa đi vào. Tay còn chưa dừng ở trên ván cửa, chợt nghe thấy từ khe cửa truyền ra một tiếng oán giận.
‘’Học sinh trung học tốt nghiệp quả thật không tệ nhưng cô ấy cũng không phải sinh viên đại học, sao có thể để tất cả công việc luân phiên cho cô ấy chọn chứ.”
Một giọng nữ trẻ tuổi nói. Không cẩn thận nghe được chuyện bát quái của hàng xóm, Tô Ngọc Kiều thờ ơ đang muốn tiếp tục gõ cửa, sau đó lại nghe thấy một giọng nói khác:
"Cô còn không biết sao, ba cô ấy là một lãnh đạo nhỏ của bộ phận hậu cần tổng quân khu. Nếu không cô ấy cũng không thể nhanh như vậy nhận được tin tức đến xin chuyển việc.”
"Đúng vậy, người ta có tin tức nội bộ. Nếu không thì làm sao có thể tới ngay sau khi bộ phận hậu cần bên kia đến tìm chúng ta tìm người. Chậc chậc, học sinh trung học thì làm sao, người ta có người chống lưng là cấp trên. Tôi thấy, công việc này tám phần chính là của cô ấy.” Lại có một giọng nữ đè thấp nhỏ giọng nghị luận nói.
“Vậy cũng không thể như vậy, nơi này là khu quân sự chứ không phải tổng bộ quân khu. Hơn nữa, chủ nhiệm Giang của chúng ta cũng không thể dễ dàng dung túng cho người đi cửa sau. Tôi đoán vậy, còn đang cân nhắc.”
Bỏ lỡ thời cơ cắt ngang tốt nhất, lúc này cô lại gõ cửa sẽ không tốt lắm. Tô Ngọc Kiều bị ép nghe xong thì thầm tám chuyện của người ta, đợi đến khi người bên trong thay đổi đề tài khác mới nhanh chóng giơ tay gõ cửa.
Tiếng nói trong phòng dừng lại, sau đó có một giọng nữ mở miệng nói:
"Mời vào.”
Tô Ngọc Kiều lúc này mới giả bộ vừa tới đẩy cửa ra cười hỏi:
"Xin hỏi người nhà theo quân
xin công tác là ở chỗ này sao?"
Ba người trong phòng làm việc liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó người phụ nữ dáng người trung bình để tóc ngắn ngang vai cười cười nói:
"Đúng rồi, tôi phụ trách đăng ký cho quân nhân. Cô tới đây nói cho tôi biết trình độ học vấn và yêu cầu công tác của cô, tôi đăng ký trước cho cô, chờ tìm được vị trí thích hợp sẽ thông báo cho cô.”
Tô Ngọc Kiều thoải mái đi tới ngồi xuống trên ghế trước bàn làm việc của cô ấy, sau đó hắng giọng một cái mới nói:
"Bằng cấp của tôi là tốt nghiệp đại học, chuyên ngành đại học là kế toán, sau khi tốt nghiệp đã làm việc ở xưởng dệt may Thắng Lợi một thời gian, bây giờ còn chưa nghĩ ra phải làm gì. Cô có thể giới thiệu cho tôi một chút quân khu có công việc gì mở cửa cho người nhà quân nhân không?"
“Cô là sinh viên đại học à?”
Hai người khác trong phòng làm việc cũng đồng loạt nhìn qua. Tô Ngọc Kiều bình tĩnh gật đầu:
"Vâng, tôi học đại học ở thủ đô, lúc theo quân cũng mang theo bằng tốt nghiệp, có điều vào đây hơi vội vàng nên không mang tới.”
“Không, không có việc gì.”
Sau khi nghe cô giới thiệu xong, quân tẩu kia nhịn không được liếc cô một cái, sau đó liền âm thầm gật đầu, ừ, nhìn khí chất rất giống người có văn hóa, so sánh với những người giả thanh cao kia, nhìn sẽ không giống nhau. Lúc này ba người trong phòng làm việc không hẹn mà cùng nhớ tới Tống Hiểu vừa rời đi trước khi Tô Ngọc Kiều đến.
Ôi, thật đúng là thật trùng hợp, một người giả vừa đi thì một sinh viên đại học thật đã tới.