Mà bên này Tô Ngọc Kiêu vừa mới nhận được người Giang Thanh phái tới thông báo cho cô tới văn phòng trực thuộc quân đội một chuyến. Khi vị đồng chí nữ kia đến thông báo cho cô, Trương Mai vừa vặn tới đưa rượu nếp cho cô, thấy vậy chúc mừng nói: "Ngọc Kiều, chúc mừng cô, vừa tới đã tìm được việc làm.”
Vừa rồi vị đồng chí kia chỉ nói đơn xin nhậm chức của cô đã được duyệt, bảo cô đi tìm Giang Thanh xác nhận kết quả, cụ thể công việc gì chưa nói, Trương Mai cũng không hỏi cô xin vào vị trí nào, chỉ thúc giục cô nhanh chóng đi qua xem.
‘’Trùng hợp thay, rượu này coi như là chúc mừng cô tìm được việc tốt.”
Tô Ngọc Kiều nhận lấy cười nói: "Vậy em cảm ơn chị trước, khi về em sẽ nói chỉ tiết sau.”
“Được, em đi đi.”
Cô vào nhà đặt rượu gạo lên bàn, sau đó thay một đôi giày da mới đi khỏi nhà.
Lúc đi tới lầu hai văn phòng trực thuộc quân đội, tình cờ gặp được đồng chí tóc ngắn lần trước làm đăng ký cho cô cầm hộp cơm chuẩn bị đi căn tin ăn cơm trưa.
Sau khi gặp Tô Ngọc Kiều liền nói với cô:
"Chủ nhiệm đang ở văn phòng chờ cô, cô trực tiếp tới đó là được.”
“Được, cảm ơn đồng chí.’’
Tô Ngọc Kiều còn nhớ rõ phòng làm việc của Giang Thanh là gian nào, đi qua góc rẽ trái phòng thứ hai cuối cùng, cô đi tới gõ cửa, liền nghe thấy bên trong nói "vào đi”, thì cô mới vặn nắm tay cửa bước vào.
“Chủ nhiệm Giang, cô tìm tôi phải không?”
Giang Thanh ngồi ở sau bàn làm việc vẫy tay cười, cô gật đầu nói: “Đúng rồi, đơn xin nhậm chức của cô đã được thông qua, cô cứ về chuẩn bị đi, đúng tám giờ sáng mai đến bộ phận hậu cần bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.”
Chủ nhiệm Giang không chút do dự, sẵn sàng nói cho cô biết kết quả. Tô Ngọc Kiều đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn rất vui vẻ nói:
"Cám ơn chủ nhiệm, cũng nhờ có cô coi trong tôi.”
Giang Thanh lại đưa văn kiện phê chuẩn được thông qua cho cô xem, lắc đầu nói.
“Việc gì phải khách sáo như vậy, nhân tài như cô, tôi không thể để cô vùi dập một trong bộ đội.”
Tô Ngọc Kiều đọc xong cẩn thận cất vào túi văn kiện, tiếp theo Giang Thanh lại nói cho cô một ít hạng mục công việc cần chú ý ngày mai, bảo cô trở về nhớ lấy bằng tốt nghiệp để chuẩn
bị, ngày mai đi báo cáo có lẽ sẽ có người muốn kiểm tra.
“Được, tôi nhớ rồi!”
Rời khỏi văn phòng trực thuộc quân nhân về đến nhà, hôm nay Tô Ngọc Kiều không đến trường đón Tiểu Bảo tan học, hai ngày nay cậu đều cạnh A Mãn và hai anh em nhà họ Cố tự mình trở về khi tan học.
Cậu bé trai nhỏ nhắn chạy lóc cóc đi khắp nơi người đầy mồ hôi nhễ nhại, Tô Ngọc Kiều kìm nén niềm vui trong lòng, liền lấy một chiếc khăn ướt ra lau mặt lau tay cho cậu. Nhìn Tiểu Bảo càng ngày vui vẻ hoạt bát, quả nhiên đứa nhỏ có ba dựa vào chắc chắn sẽ dũng cảm vui vẻ hơn nhiều.
"Mẹ, hôm nay cô giáo khen con nói tiếng phổ thông rất tốt, còn bảo con lên sân khấu đọc thơ!"
Tiểu Bảo ngoan ngoãn đứng mặc cho mẹ lau mồ hôi trên mặt cho cậu, cậu vui vẻ nói với mẹ chuyện đã xảy ra ở trường. Tô Ngọc Kiều sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cậu, nghĩ thầm phải dẫn cậu đi cắt tóc, nghe vậy lập tức khen tấm tắc: "Tiểu Bảo thật tuyệt, chờ ba trở về con cũng đọc cho ba nghe được không?"
“Được ạ!”
Tiểu Bảo gật đầu đồng ý, suy nghĩ một chút lại hỏi cô:
"Mẹ, ba đi đâu rồi? Khi nào ba về?”
"Ba đi thực hiện nhiệm vụ, một thời gian ngắn sẽ quay lại.”
“Tiểu Bảo nhớ ba rồi sao?" Tô Ngọc Kiều nắm tay con trai đi đến bên cạnh bàn ăn cơm.
Bây giờ Tiểu Bảo đã học được cách dùng đũa gắp thức ăn, cậy cầm chiếc đũa ngắn mà bố đặc biệt làm cho cậu, vừa gắp cơm vừa nói:
"Có con muốn được ba dẫn đi học.”
Ở trường mẫu giáo trước kia cậu thấy rất bạn cùng lớp được ba mẹ dẫn đi học, cậu cũng muốn ba mẹ cùng đi tiễn cậu đi học.
"Được, mẹ đồng ý thay cho ba, chờ hai ngày nữa mẹ dẫn con đi gọi điện thoại cho ba được không?"
Tô Ngọc Kiều không nghĩ tới, chỉ có ở chung được một tháng, Tiểu Bảo đã ỷ lại ba như vậy, thật sự là làm cho cô vừa ghen tị vừa khổ sở.