Ăn sáng xong, Tô Ngọc Kiều dự định dẫn Tiểu Bảo đến bốt điện thoại công cộng gọi cho Lục Kiêu và người trong nhà. Khi đi ngang qua quảng trường rộng trước khu nhà quân nhân tình cờ có một vài người vợ quân nhân lạ mặt đang ngồi dưới gốc cây đa lớn ở đó, nói chuyện rôm rả.
Một người ra hiệu cho những người khác nhìn Tô Ngọc Kiều đang đi tới: "Nhìn bộ trang phục đó còn đi giày cao gót nữa. Chậc chậc, đây không phải là phong cách tư bản sao?"
“Những cô gái trẻ đến từ thủ đô này thật khác biệt.”
"Chồng của người ta là phó đoàn trưởng, bản thân cô ấy cũng là sinh viên đại học. Gia đình cô ấy chắc chắn khá giả. Cô ấy mặc đồ đẹp hơn cũng không sao cả, đúng không?”
Có người ghen ghét cũng có người bênh vực lại. Không biết tại sao mọi người lại bắt đầu đi bàn tán về chuyện của gia đình người khác. Lại có người thích thú với quần áo của Tô Ngọc Kiều, nói:
"Bộ váy cô ấy mặc không phải mua ở chỗ chúng ta. Tôi chưa từng thấy kiểu dáng này ở cửa hàng lớn nhất thành phố. Màu sắc và kiểu dáng đẹp quá."
Không phải ai cũng ngu ngốc chạy theo phong trào đi bình luận người khác nhưng có một số người bị bệnh đau mắt không chịu nổi khi thấy ý kiến của mình bị bác bỏ và nhất quyết phải cãi lại mấy câu.
"Một người vợ quân nhân nghiêm túc không giống như cô ấy, không làm việc nhà, ngày nào cũng trang điểm lộng lẫy, điều này đã làm méo mó không khí trong khu gia đình của chúng ta."
Người nói ra vẻ như coi đó là một vấn đề lớn. Sẽ có thể dọa được người khác nếu sự ghen tị sắp trào dâng trong mắt cô lại được giấu sâu hơn một chút.
Chẳng mấy chốc có người lại nói thêm, hạ giọng như gián điệp thì thầm:
“Cô vẫn chưa biết đúng không, nghe nói gia cảnh đồng chí Tô không trong sạch, gia đình cô ấy có người ở nước ngoài, không biết lai lịch thế nào.”
"Khó trách khi mới đến đây theo quân nhân đã thuê giúp việc. Không phải đây là chuyện tư bản hay làm sao?"
Những người này thật sự rất thú vị, bọn họ nói chuyện cứ như mỗi ngày đều leo tường nhà họ Lục thấy trực tiếp vậy.
Trên thực tế, những người tung ra những lời đàm tiếu này đều chưa từng gặp trực tiếp Tô Ngọc Kiều, thậm chí chưa từng nói với cô một lời nào, nhưng họ làm như thể biết rất rõ về cô.
Dù sao nói cũng không mất gì, không phải việc liên quan đến họ thì có nói mấy câu cũng chẳng làm sao, phần lớn bọn họ đều có ý nghĩ này, mặc dù trong lòng bọn họ cũng không cảm thấy Tô Ngọc Kiều quá mức khác người.
Khi Trương Mai và La Tiểu Quyên nghe thấy những tin đồn vô căn cứ này trong sân khu gia đình, họ
lập tức giải thích vài lời cho Tô Ngọc Kiều, tuy nhiên, sau đó ngày càng có nhiều người lan truyền tin đồn và không ai tin vào lời giải thích của họ.
Sau đó bọn họ muốn điều tra xem ai đã tung tin đồn, họ hỏi vài người vợ quân nhân, nhưng họ đều nói là nghe từ người khác, không biết cụ thể là ai đã kể, người này truyền cho người kia, người kia truyền cho người nọ. Người đầu tiên truyền tin đã không thể tìm ra được nữa rồi.
Đây rõ ràng là có người ghen tị và muốn gây rắc rối cho Tô Ngọc Kiều, nhưng phải nói rằng người tung tin đồn rất thông minh, cô ta đã nắm bắt được điểm mà mọi người quan tâm nhất.
Trước hết, thứ nhất là công việc, thứ hai là vấn đề tác phong, không cần biết cái nào nhưng chỉ cần có một cái không xử lý được thì Tô Ngọc Kiều cũng không được yên. Nhưng người đứng sau âm mưu này đã không đoán trước được tính tình của Tô Ngọc Kiều, cô chưa bao giờ là người dễ bắt nạt.
Tiếng bàn tán phía sau ồn ào như đàn muỗi khó chịu, Tô Ngọc Kiều ôm đầu Tiểu Bảo không thèm quay đầu lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng, đi giày cao gót, dùng bước chân mạnh mẽ hất bay người tám chuyện khó chịu.
Cô cảm thấy cảnh tượng này bây giờ rất giống với tình huống cô gặp phải khi mới vào đại học, nhưng lúc đó Tô Ngọc Kiều thậm chí còn bốc đồng hơn cô bây giờ, khi đó cô đã trực tiếp lao tới những người bạn cùng lớp nói xấu về cô tát mỏ và đập đồ vào đầu họ, cuối cùng cô suýt bị đuổi học.
Sau sự việc đó, cô đã bị cảnh cáo sau đó mới rút bài học. Giống như ba cô đã dạy, cô không được quá nóng tính, nghĩ trước rồi mới hành động, trước tiên phải tìm ra thủ phạm thì mới có thể xử lý triệt để những người này.
Sau khi đến bốt điện thoại công cộng, tâm trạng của Tô Ngọc Kiều đã bình tĩnh lại đi nhiều, cô gọi điện về cho gia đình trước, lần này Dương Mẫn không có ở đây, Tô Ái Hoa chỉ nói chuyện với hai mẹ con vài câu rồi cúp điện thoại. Sau đó Tô Ngọc Kiều bấm số điện thoại của Lục Kiêu vào thời gian đã hẹn trước. Điện thoại kêu bíp hai lần trước khi được nhấc máy.
Tiểu Bảo hai tay cầm ống nghe điện thoại, hướng về đối phương hét lớn:"Ba!"