Cuối tuần, Tô Ngọc Kiều dự định đi xe quân đội vào thành phố mua hàng, cô muốn mua một chiếc xe đạp. Hơn nữa, đã hơn nửa tháng cô không gửi thư về nhà, hai ngày trước cô còn viết một bức thư khác cho gia đình, dự định lần này sẽ gửi đi. Sau khi ăn sáng xong, cô hỏi bà Hảo có muốn đi mua sắm trong thành phố với cô không. Hôm qua tình cờ là ngày 15, Tô Ngọc Kiều trả lương lần đầu tiên cho bà, tuy chỉ có năm đồng nhưng cũng đủ tiền mua một số đồ vật nhỏ, nếu không đủ, cô còn có thể cho bà mượn thêm tiền.
Bà Hảo hơn nửa đời đều tiết kiệm, năm đồng trong tay bà thực ra là rất nhiều tiền nhưng bà tại không có gì muốn mua. Nhưng khi Tô Ngọc Kiều thu đọn đồ đạc và chuẩn bị ra ngoài, bà lại nhìn A Mãn, sau đó cầm một miếng giẻ đi đến bên cạnh cô, từ trong túi móc ra hai đồng đưa cho Tô Ngọc Kiều.
"Ngọc Kiều, tôi không có gì muốn mua, tôi chỉ muốn nhờ cô mua cho A Mãn hai chiếc dây buộc tóc xinh xắn, không biết có đủ tiền không..."
Bà Hảo xấu hổ cười trừ.
Sống trong khu gia đình một thời gian dài, bà nhìn thấy rất nhiều cô gái bằng tuổi A Mãn của mình mặc quần áo sạch đẹp và đeo dây buộc tóc xinh xắn, bà cũng muốn làm cho A Mãn của mình trở nên xinh đẹp.
Hai đồng đối với bà đã là một số tiền lớn nhưng sau khi theo Tô Ngọc Kiều về nhà, bà mới nhận ra mua đồ ở bên ngoài tốn nhiều tiền như vậy.
Bà không biết mua một chiếc dây buộc tóc giá bao nhiêu, bà Hảo do dự một chút, sau đó từ trong túi móc ra một đồng nhàu nát đưa cho cô.
Tô Ngọc Kiều muốn nói rằng cô có thể đưa nó cho A Mãn mà không cần tiền của bà, nhưng cô nghĩ điều đó không hay cho lắm nên cô nhận tiền của bà Hảo và mỉm cười đồng ý:
“Được rồi, tôi nhất định sẽ mua về chiếc dây buộc tóc đẹp nhất cho A Mãn.”
Xe mua sắm của bộ đội
thường xuất phát rất sớm, xuất phát trước 7h30.
Khi Tô Ngọc Kiều đi đến thùng xe sau đã có mấy người vợ quân nhân ngồi, họ chiếm ghế trước, nhìn thấy cô bế con đi tới, một phu nhân quân nhân trẻ muốn đứng dậy nhường đường cho cô nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại. Mọi người khác nhìn với vẻ mặt khác nhau rồi quay đi.
Kể từ lần đại hội phê bình lần trước chưa đến một tuần, mặc dù bây giờ trong sân đã ít lời đồn đại hơn nhưng mọi người cũng biết Tô Ngọc Kiều không dễ chọc vào, bọn họ cũng không muốn dính dáng gì đến cô.
Tô Ngọc Kiều đã có kinh nghiệm đón xe từ ga lần trước nên khi ra ngoài cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, cô lấy một tấm thảm bông ngồi dưới người.
Dù sao thì trên đường chỗ nào cũng gập ghềnh như nhau nên cũng không cần phải nhường ghế, cô chỉ cần tìm một chỗ ở giữa rồi ngồi xuống. Tiểu Bảo ngồi trên đùi cô ngủ gật, Tô Ngọc Kiều vỗ lưng cậu nhỏ giọng dỗ cậu ngủ thêm một lát, tỉnh lại thì đến rồi.
Có lẽ là bởi vì không khí giữa hai mẹ con rất hòa hợp, giọng điệu của Tô Ngọc Kiều khi dỗ hài tử rất dịu dàng, những người vợ quân nhân khác im lặng một lúc rồi lại bắt đầu nói chuyện với nhau. Không ai muốn nói chuyện với Tô Ngọc Kiều nên cô vui vẻ giữ mình, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Con đường từ quân khu đến thành phố bằng phẳng hơn nhiều so với con đường từ khe núi trước đó, dọc đường liên tục có những va chạm nhưng không giống như lần trước, mông không bị va đập. Dựa vào thành xe lắc lư, Tô Ngọc Kiều thực sự ngủ được một lát.
Xe mua sắm chạy vào thành phố khoảng một giờ, xe đỗ ở một con đường cách nội thành không xa, các bà vợ quân nhân lần lượt xuống xe, tay xách giỏ.