Ngày nay không có nhiều người đủ tiền mua xe đạp, thậm chí những người mua và đạp xe phần lớn cũng là nam giới nên ở đây chỉ có xe đạp nam Đại Giang 28. Tô Ngọc Kiều không có lựa chọn tốt nhất, hai nhãn hiệu và kiểu dáng rất khác nhau, cô ấy có vẻ không hài lòng với nó, điểm khác biệt duy nhất là thân hình của thương hiệu Hồ Điệp nhỏ hơn một chút so với thương hiệu Vĩnh Cửu, và ở trước đầu xe là một chiếc giỏ sắt, cũng vì chiếc giỏ này mà đắt hơn hiệu Vĩnh Cửu ba đồng.
Mặc dù không thích lắm nhưng Tô Ngọc Kiều nghĩ rằng mua xe đạp xong sẽ thuận tiện hơn nhiều nên cô chọn chiếc xe đạp Hồ Điệp có giỏ, cộng thêm phiếu xe đạp, tổng cộng là 128 đồng. Sau khi Tô Ngọc Kiều thanh toán xong, cô cầm lấy biên lai nhân viên bán hàng đưa cho rồi đi tầng một. Sau khi chọn một số món ăn nhẹ và đồ ăn vặt yêu thích, Tô Ngọc Kiều nhớ lại lời hứa của mình với bà Hảo và bế Tiểu Bảo đến quầy bán nhu yếu phẩm hàng ngày.
"Xin chào đồng chí, tôi muốn mua một chiếc dây buộc tóc."
"Ở đây, bên kia có một dãy, bên cạnh là những chiếc kẹp tóc mới đến rất thời trang, cô cũng có thể xem qua."
Cô bán hàng phía sau quầy nhiệt tình giới thiệu.
Tô Ngọc Kiều liếc nhìn cái gọi là kẹp tóc thời trang của cô, đều là sản phẩm nhựa nhiều màu sắc, thoạt nhìn có vẻ rẻ tiền nên cô không thích lắm.
Nhưng Tiểu Bảo được mẹ bế lên nằm trên quầy xem lại thấy rất đẹp thì hưng phấn hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, con cũng buộc tóc được không?”
Tô Ngọc Kiều không khỏi nhìn con trai mình, lại nhìn bộ tóc húi cua phiên bản của Lục Kiêu vừa mới từ tiệm cắt tóc quân ra, lắc đầu khó xử. “Con trai, con là con trai sao lại có thể thích những hoa hòe lòe loẹt”
Tiểu Bảo còn nhỏ nên không biết cái này dùng để chải bím tóc xinh đẹp của cô bé, nhưng điều đó không ảnh hưởng cậu bé cảm thấy đẹp.
Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều không nhịn được ánh mắt háo hức của con trai, cô chọn hai sợi dây buộc tóc có hoa giả bằng nhựa và hỏi người bán hàng giá như nào.
“Cái màu đỏ này giá 60 hào một đôi, cái màu xanh này giá 40 hào một đôi.”
Người bán hàng suy nghĩ một lúc rồi nói thêm:“Những thứ này ở thành phố rất hiếm có. Cô đừng ngại đắt, nếu đến muộn hơn hai ngày thì nó đã bán hết sạch rồi.”
Tô Ngọc Kiều suy nghĩ một chút, bảo cô lấy cặp kẹp tóc màu hồng bên cạnh cũng gói lại.
Hừ, có thể kiếm tiền từ phụ nữ quá dễ dàng, chỉ cần một thứ như vậy cũng đã tốn gần ba cân thịt rồi.
Thấy cô sảng khoái mua được nhiều thứ mà người khác thấy đắt tiền, nhân viên bán hàng mỉm cười giới thiệu cho cô loại kem và dầu ngao mới gần đó. Tô Ngọc Kiều xua tay rồi rời đi, không phải cô không thích mà là những sản phẩm chăm sóc da cô dùng đều là do mẹ cô mua từ cửa hàng Hoa kiều ở thủ đô gửi đến, cô đã quen dùng rồi.
Khi cô đang mua sắm ở tầng dưới một lúc, người bán hàng ở tầng trên đã mang cho cô một chiếc xe đạp mới toanh từ nhà kho phía sau. Ngay khi chiếc xe đạp có hoa to màu đỏ buộc trên
tay lái được đẩy ra, đã có rất nhiều người tụ tập xung quanh, ai cũng không mua gì mà đều háo hức kéo đến xem náo nhiệt.
Tô Ngọc Kiều không thích kiểu dáng của chiếc xe đạp này, nhưng giờ đây sở hữu một chiếc xe đạp Đại Giang 28 là ước mơ của nhiều người, tuy hiện nay trên đường không phải không có người đi xe đạp nhưng làm sao có thể so sánh được với một chiếc xe đạp mới toanh. Mọi người lại ngạc nhiên khi thấy người mua xe đạp là một nữ đồng chí trẻ.
Bởi vì hiện nay đa số người mua xe đạp đều mua để kết hôn, chỉ cần một tấm phiếu xe đạp thôi cũng đã khó đối với nhiều người, không ngờ cô nữ đồng chí này lại có năng lực như vậy.
Chiếc xe đạp mới nhìn khá đẹp, dù sao mua cũng phải trên dưới một trăm đồng, Tô Ngọc Kiều nhìn nhân viên bán hàng tra dầu máy vào xích xe đạp, hài lòng gật đầu.
Nhưng bông hoa lớn màu đỏ này hơi thô tục, Tô Ngọc Kiều đang định đi tới xé nó đi, nhưng Tiểu Bảo lại nói trông rất đẹp, muốn giữ lại. Được rồi, giữ nó vậy.
Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều chở con trai mình trên chiếc xe đạp có gắn bông hoa lớn màu đỏ và dừng lại trước cổng khách sạn Quốc doanh một cách phô trương.
Cô đi mua sắm và tham quan cửa hàng mất rất nhiều thời gian, lúc này đã gần 11 giờ rưỡi, Tô Ngọc Kiều dự định ở trong thành phố ăn trưa xong sẽ trở về.
Dù sao thì thời điểm này xe mua sắm quân đội cũng đi rồi nên cô có phải ăn no để bảo toàn năng lượng.
Lần này cô đến không sớm cũng không muộn, trong nhà hàng chỉ có chiếc bàn nhỏ gần cửa còn trống, Tô Ngọc Kiều bước tới đặt đồ xuống, để con trai ngồi đó trông đồ còn cô đi đến cửa sổ bên trong gọi món. Bánh gạo nếp đường nâu lần trước ăn không tệ, gọi một suất. Hôm nay cũng có sủi cảo thịt dê và món thịt kho tàu đặc biệt, Tô Ngọc Kiều gọi mỗi món một phần. Thịt kho tàu là loại lớn, nếu ăn không hết có thể gói lại mang về cho bà Hảo nếm thử.
Sau khi gọi món, Tô Ngọc Kiều gọi thêm một nồi canh mận chua đá đặc biệt, nhận lấy rồi trở về chỗ ngồi chờ đồ ăn.
Tiểu Bảo đang cầm đôi dây buộc tóc màu xanh mà cô đặc biệt mua cho cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ giơ tay nắm thì biết cậu thích đến mức nào, sắp bằng những món đồ chơi mà ba cậu làm cho cậu.
Tô Ngọc Kiều nhếch môi ngăn cản cậu buộc dây buộc tóc lên đầu, cô đang định dỗ dành cậu đợi tóc dài ra mới thử lại.
Giọng nói của một vị khách lại từ phía sau truyền đến, xét nội dung thì có vẻ như họ vẫn là hai người đến từ thành phố bên cạnh, lần này Tô Ngọc Kiều không khỏi tò mò nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe hơn.