Lần đi khảo sát này đối với Tô Ngọc Kiêu cũng chính là một chuyến đi du lịch. Mao Giai Mẫn là người bản địa, cô ấy cũng không phải là muốn đi khảo sát gì đó, mà là vì biết nơi khảo sát là một trang trại có quy mô rất lớn, cho nên mới muốn đăng kí để được đi chơi, thấy Tô Ngọc Kiều được đi, cô ấy nhìn cô với ánh mắt ghen tị.
“Không sao đâu, vẫn còn có cơ hội lần sau.”
Tô Ngọc Kiều an ủi nói. Buổi tối về đến nhà, Tô Ngọc Kiều nói với bà Hảo chuyện mình phải đi công tác hai ngày, bà Hảo nghe xong thì có chút bối rối.
Tô Ngọc nở nụ cười, an ủi bà ấy: “Con chỉ đi có hai ngày mà thôi, trễ nhất là chiều ngày mốt sẽ trở về, Tiểu Bảo rất dễ nuôi, buổi sáng bà chỉ cần soạn quần áo rồi đưa cho nó, nó sẽ tự mình mặc. Điều làm Tô Ngọc Kiều không yên lòng nhất chính là Tiểu Bảo, tuy rằng ngày thường cậu nhóc làm mọi chuyện đều rất tự lập, ăn cơm hay rửa mặt đều có thể tự mình làm, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ rời xa cô lâu như vậy.
Tiểu Bảo không hiểu đi công tác là cái gì, đến khi nghe cô nói phải rời đi hai ngày thì cậu nhóc mới kịp phản ứng, vội vàng đặt thìa trong tay xuống, xoay người nhào vào trong lòng Tô Ngọc Kiều.
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu? Không thể dẫn con đi cùng sao?”
Tiểu Bảo bĩu môi, ánh mắt long lanh tội nghiệp nhìn lấy mẹ.
Tô Ngọc Kiều bế con trai đặt lên trên đùi mình, vỗ vỗ lưng cậu nhóc, giải thích:
"Mẹ phải đi làm, nhưng lần này không thể đưa Tiểu Bảo đi cùng được.”
“Giống như ba sao?"
"Ừm, cũng gần giống như vậy, nhưng mẹ sẽ về nhanh thôi, em Tiểu Bảo ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ được không?"
Lúc nói ra lời này, trong lòng Tô Ngọc Kiều cũng có chút khó chịu, cô nhìn vẻ mặt đáng thương của con trai, trong nháy mắt đã muốn đổi ý không đi nữa. Tuy rằng Tiểu Bảo rất bám mẹ, nhưng cậu nhóc vẫn là một đứa bé rất kiên cường, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng vẫn không rơi
xuống, chỉ giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, nói:"Vậy mẹ ngoắc tay với con đi.”
“Được, chúng ta ngoắc tay, mẹ hứa sẽ về sớm với Tiểu Bảo.”
Nói xong, Tô Ngọc Kiều đặt thìa lại vào trong tay con trai, dỗ cậu nhóc ăn cơm. Chờ ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều quay về phòng thu dọn đồ đạc, lần này phải ở lại trang trại Mặt Trời Đỏ một đêm, cho nên đồ đạc cô mang theo cũng hơi nhiều.
Tô Ngọc Kiều đã cho tất cả đồ đạc cần mang theo vào trong một cái túi, chờ sáng mai thức dậy là có thể trực tiếp mang đi. Buổi tối lúc ngủ, Tiểu Bảo vẫn ôm chặt lấy cánh tay cô không chịu buông, Tô Ngọc Kiều thở dài, ôm con trai vào trong lòng mình. Bởi vì ngày mai phải dậy sớm để đi tới thành phố, cho nên Tô Ngọc Kiều đặt báo thức lúc 6 giờ.
Bà Hảo ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động thì cũng đẩy cửa đi ra, biết Tô Ngọc Kiều phải rời đi sớm, bà vội vàng rửa tay rồi đi vào phòng bếp nướng mấy cái bánh hành hoa, chờ lát nữa sẽ đưa cho cô ăn dọc đường đi. Tô Ngọc Kiều rửa mặt, thay quần áo xong, cô đi tới bên giường xốc chăn lên, ôm lấy con trai, hôn nhẹ lên khuôn mặt còn đang ngái ngủ của cậu nhóc, nói:“Mẹ phải đi đây.”
Lúc cô đi tới địa điểm tập hợp thì đã có một chiếc xe Jeep đậu ở đó, Nghiêm Thắng Lợi và Hồ Lan Hương đều đã tới. Hôm qua Chủ nhiệm Tằng đã cố ý mượn xe riêng của bộ đội để đưa bọn họ đến bến xe trong thành phố, chỉ có như thế thì bọn họ mới kịp chuyến xe đi đến Lâm Thạch sớm nhất. Nhận thấy thời gian không còn sớm nữa, ba người cũng đã đến đông đủ, chuyến xe lập tức xuất phát.
Tô Ngọc Kiều và Hồ Lan Hương ngồi ở hàng ghế sau, Nghiêm Thắng Lợi ngồi ở ghế lái phụ nói chuyện phiếm với chiến sĩ lái xe.