Lữ Thừa Thư ở phía sau không dám đi quá gần, cũng không dám đi quá xa vì sợ sẽ bị lạc, A Hoa thấy Tô Ngọc Kiều mặc một bộ quần áo đẹp như vậy, sợ cành cây gai góc ven đường sẽ làm rách quần áo của cô, dọc đường thỉnh thoảng sẽ dùng liềm chặt đứt những cành cây xưng quanh Tô Ngọc Kiều, Lữ Thừa Thư liền đi theo dấu vết đó. Chờ Tô Ngọc Kiều và A Hoa tìm được cây táo kia thì các cô đã đi rất sâu vào trong núi rồi.
Lúc này trên núi chỉ còn một vài tia sáng lờ mờ, trong không khí đã có chút lạnh, cũng may là lúc ra ngoài Tô Ngọc Kiều mặc khá nhiều quần áo để chống nắng, cho nên lúc bây giờ cũng không cảm thấy lạnh. A Hoa chỉ cho Tô Ngọc Kiều thấy quả táo tròn trên đây leo, sau đó kéo cành xuống, để cho Tô Ngọc Kiều đi qua hái. Thế nhưng sau khi nếm thử, Tô Ngọc Kiều lại không thích loại quả mà A Hoa vẫn luôn miệng nhắc tới này lắm, bên ngoài quả được bao phủ bởi một lớp lông nhung, cho nên khi ăn vào lông sẽ đính ở trên môi rất ngứa, còn thịt quả bên trong quả thật rất ngọt, thế nhưng nếu như ăn phải quả không chín thì sẽ rất chua, chát, Tô Ngọc Kiều cảm thấy quả táo tròn này còn không ngon bằng những loại quả lúc nãy hái.
Hái táo tròn xong, lúc này A Hoa mới nhớ tới chính sự, vừa vặn cách đó không xa có một mảng cỏ trâu khá lớn, A Hoa bảo Tô Ngọc Kiều ngồi ở đây chờ, cô ấy đi qua đó cắt một giỏ rồi sẽ quay trở về. Đúng lúc Tô Ngọc Kiều cũng đã thấm mệt, cô tìm một chỗ bằng phẳng rồi ngồi xuống, vừa ăn quả dại vừa chờ A Hoa. Lữ Thừa Thư trốn trong bụi cây gần đó, cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt, liền chậm rãi đi ra.
Tô Ngọc Kiều lập tức chú ý đến anh ta, cô theo bản năng nhíu nhíu mày, không biết người này đã xuất hiện ở đây từ khi nào.
Trực giác mách bảo người đàn ông này có ý đồ không tốt, Tô Ngọc Kiều lập tức đứng lên, xoay người muốn đi tìm A Hoa.
Lữ Thừa Thư thấy cô muốn chạy, vội vàng lên tiếng.
"Tô Ngọc
Kiều."
Lữ Thừa Thư siết chặt tay, thấy Tô Ngọc Kiều vẫn không dừng lại, vội vàng giải thích một câu:
"Đồng chí Tô, tôi là Lữ Thừa Thư, lúc trước có nghe Lạc Thu Nhã nhắc tới cô."
Ai ngờ Tô Ngọc Kiều vừa nghe thấy lời này thì còn đi nhanh hơn, mặc dù cô không nhớ Lữ Thừa Thư là ai nhưng những người có liên quan đến Lạc Thu Nhã thì đều không phải loại người tốt lành gì, cô vẫn nên cách xa một chút thì hơn.
Lúc này Lữ Thừa Thư cũng trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Tô Ngọc Kiều lại có phản ứng như vậy, sao lại chẳng giống với những gì cô ta kể với mình thế?
Chẳng phải Lạc Thu Nhã nói cô ta và con gái của xưởng trưởng là Tô Ngọc Kiều chính là bạn tốt của nhau sao?
"Đồng chí Tô, tôi không hề có ác ý, cô đừng chạy nữa, trong bụi cỏ bên kia có rất nhiều rắn độc."
Lữ Thừa Thư gặp cái khó ló cái khôn, thuận miệng bịa ra một cái cớ. Giây tiếp theo đã thấy Tô Ngọc Kiều thật sự bị dọa sợ, cô không chạy nữa. Cô có chút hoảng hốt nhìn bụi cỏ cao chừng nửa người ở trước mặt, lại nhìn ra xa, bóng dáng của A Hoa nửa ẩn nửa hiện trong bụi cỏ, bây giờ chỉ cần cô hét lên một tiếng, chắc chắn cô ấy có thể nghe thấy.
Lữ Thừa Thư cũng phát hiện ra điều này, anh ta vội vàng giơ hai tay lên, giải thích:"Tôi thật sự không có ác ý, chỉ là lúc trước có từng trông thấy cô một lần, lại nghĩ tới cô là bạn thân của Thu Nhã, cho nên mới muốn tới chào hỏi một tiếng, cô không cần sợ."
Tô Ngọc Kiều do dự một chút, quay đầu lại đánh giá anh ta từ trên xuống dưới vài lần, cảm thấy người này quả thật là có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra là ai, dù sao thì từ sau khi trong nhà hoàn toàn được giải trừ nguy cơ thì cô đã không còn muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong cơn ác mộng kia nữa.