Lúc đến A Hoa nhiệt tình đi ở phía trước mở đường cho Tô Ngọc Kiêu, lúc trở về Lục Kiêu nắm chặt tay cô đỡ cô đi, cẩn thận dọn chướng ngại vật cho cô. lần Tử Ngang dùng dây thừng thô A Hoa mang đến để trói tay Lữ Thừa Thư lại, áp giải anh ta đi ở phía sau cùng. Chờ đoàn người trở lại trang trại Mặt Trời Đỏ thì đã là bốn giờ rưỡi chiều, lúc này Nghiêm Thắng Lợi và Hồ Lan Hương cũng đã rời khỏi xưởng sản xuất da rồi, hai người trở lại Ngụy gia không thấy Tô Ngọc Kiều, lúc này đang định ra ngoài tìm cô.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hồ Lan Hương bối rối nhìn về phía hai quân nhân đang đi ở đằng sau Tô Ngọc Kiều, một người trong, số đó còn đang áp giải một chàng trai trẻ.
Tô Ngọc Kiều mím môi, giải thích ngắn gọn lại sự việc một lần, Nghiêm Thắng Lợi và Hồ Lan Hương càng nghe sắc mặt càng khó coi. Cuối cùng Nghiêm Thắng Lợi đen mặt đứng dậy muốn đi tìm Ông chủ Vương, vừa vặn lúc này Ngụy Trúc Căn ở nhà, cũng nghe thấy toàn bộ sự việc. Ngụy Trúc Căn lập tức lên tiếng mắng:
"Thật đúng là không ra gì, quản lý Nghiêm, đồng chí Tô, đồng chí Hồ, mọi người ở đây chờ, tôi sẽ lập tức đi tìm ông chủ Vương đến, trang trại Mặt Trời Đỏ của chúng ta tuyệt đối không thể giữ lại loại người này."
Sắc mặt Lữ Thừa Thư xám xịt, cúi đầu không lên tiếng.
Hồ Lan Hương quan sát hai quân nhân cao lớn uy mãnh mặc một thân đồ ngụy trang ở phía sau, nhất là Lục Kiêu đang đứng bên cạnh Tô Ngọc Kiều.
Tô Ngọc Kiều nở nụ cười, giới thiệu thân phận của anh với mọi người:
"Lúc đó trùng hợp chồng tôi cũng đang diễn tập ở gần đó, nếu không phải nhờ có chiến hữu của anh ấy kịp thời xuất hiện thì tôi cũng không biết phải đối mặt như thế nào nữa."
"Em không sao là tốt rồi."
Hồ Lan Hương cảm thán xong, lại có chút lo lắng nói:
"Lần sau đừng đi ra ngoài một mình nữa, chuyện hôm nay chính là một bài học."
A Hoa nghe xong cảm thấy vô cùng áy náy, là do cô một mực muốn dẫn chị Tô đi hái táo tròn, còn để chị ấy ở lại một mình.
"Không liên quan đến A Hoa, là do tôi bất cẩn."
Tô Ngọc Kiều cũng không trách cô ấy, ban đầu là cô tự muốn ra ngoài hít thở không khí.
Lục Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái,
Tô Ngọc Kiều có chút chột dạ, không lên tiếng nữa.Trong lúc mấy người nói chuyện, Ngụy Trúc Căn đã dẫn ông chủ Vương và mấy vị lãnh đạo trang trại tới.
Dọc đường tới đây ông chủ Vương đã nghe Ngụy Trúc Căn kể lại ngắn gọn sự việc, cho nên vừa đến nơi ông liền lên tiếng xin lỗi Tô Ngọc Kiều trước, nói là do trang trại bọn họ quản lý không chu toàn, khiến cho đồng chí Tô bị ức hiếp.
Sau đó cũng không thèm nhìn đến Lữ Thừa Thư mà trực tiếp bảo một lãnh đạo khác dẫn người đi, Ông chủ Vương hứa hẹn:
"Đồng chí Tô yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng."
Bị hai vị quân nhân bắt được, đừng nói là Lữ Thừa Thư chưa kịp làm cái gì, cho dù anh ta trong sạch thì ở thời khắc mấu chốt này cũng thành có tội. Huống chi anh ta thật sự có mưu đồ gây rối, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi trang trại.
Giải quyết Lữ Thừa Thư xong, ông chủ Vương lại nói lời cảm ơn với hai vị quân nhân, sau khi biết được một vị trong đó lại trùng hợp chính là chồng của đồng chí Tô, ông chủ Vương không thể không cảm thán một câu duyên phận của bọn họ thật kỳ diệu.
Vốn định sau khi giải quyết xong chuyện này, Lục Kiêu và lần Tử Ngang sẽ trở về đơn vị nhưng Lục Kiêu có chút không yên lòng về Tô Ngọc Kiều, anh nhân lúc Ông chủ Vương đang lôi kéo nói chuyện với lần Tử Ngang, dẫn Tô Ngọc Kiều đến một chỗ không người ở Ngụy gia.
Phía trước là một mảnh đất nhỏ dùng để trồng rau của Ngụy gia, bên cạnh chính là rừng chuối tây rậm rạp, không có người. Đi qua khúc cua, bước chân Lục Kiêu dừng lại, anh đưa tay nắm chặt lấy tay Tô Ngọc Kiều, kéo cô đi vào trong rừng chuối. Đến khi xung quanh không còn nghe thấy tiếng người nữa, Lục Kiêu lúc này mới dừng lại, một tay anh ôm chặt lấy eo Tô Ngọc Kiều đặt người lên thân cây chuối tây ở phía sau.
"A!"