Tô Ngọc Kiều lại trừng mắt nhìn anh, sau đó đá dép đi ra khỏi phòng. Lúc cô đang đánh răng, Lục Kiêu đưa cho cô một chậu nước ấm, để cô rửa mặt sau đó đi vào bếp múc một bát cháo táo đỏ đặt lên bàn ăn cho bớt nóng. Tô Ngọc Kiều rửa mặt xong đi đến, cháo cũng vừa vặn có thể ăn được. Mười một giờ, Lục Kiêu bị con trai gõ cửa gọi đi, an ủi cậu bé xong thì đi nấu cơm, sau đó cùng con trai ăn cơm trưa sớm, hiện tại cùng Tô Ngọc Kiều ngồi ở đây ăn thêm chút nữa. Tô Ngọc Kiều vừa ăn cháo vừa hỏi anh:
“Bữa trưa còn nấu nữa không?’’
Cặp vợ chồng lười biếng mãi đến gần trưa mới cho Tiểu Bảo ăn sáng, lúc này đáng lẽ phải làm bữa trưa nhưng vừa ăn xong, chắc chắn sẽ không ăn được nhiều.
"Không nấu nữa, lát nữa anh đi mua đồ ăn, đầu giờ chiều nấu sớm một chút là được."
Lục Kiêu bóc hai quả trứng, lấy lòng đỏ bỏ vào bát của cô rồi nói.
“Vậy để em thay quần áo, chúng ta cùng nhau đi mua đồ nhé.”
Tô Ngọc Kiều dùng bữa xong đẩy bát đi, Lục Kiêu tự giác bưng bát đĩa lên mang đi rửa.
Hôm nay tình cờ gặp chợ gần đó bày hàng nên Tô Ngọc Kiều thấy hứng thú nên dẫn Lục Kiêu cùng nhau đi mua sắm. Nhưng họ đến hơi muộn, rất nhiều người đã đóng cửa hàng và về nhà ăn cơm. Hầu hết các món còn lại đều không tươi tắm.
Sau khi dạo chợ, hai người mua được một con gà lôi gầy guộc và tám quả trứng gà nhỏ.
Cậu bé bán gà chỉ mới tám chín tuổi, mùa hè đi dép rơm hở mũi, mặc quần áo ngắn cũn cỡn, ôm gà lôi ngồi xổm bên lề đường, nhìn người qua lại mà không mời chào. Con gà lôi không lớn, nặng hơn hai ký rưỡi nếu bỏ lông, nhưng cậu bé lại đòi một đồng, cho dù thêm cả trứng gà lôi cũng không có nhiều người sẵn sàng mua.
Sau khi Tô Ngọc Kiều mua xong, cậu bé nói lời cảm ơn với cô bằng tiếng phổ thông bập bẹ, rồi nhanh chóng cầm tiền bỏ chạy. Cô bán rau muống bên cạnh hình như biết cậu bé, thở dài nói:
"Nhị Oa Tử, cậu bé muốn mua thuốc cho mẹ, người đã đến mức kia rồi, có uống thuốc cũng không sống nổi."
Tô Ngọc Kiều ngồi xổm xuống nhặt một ít, bốc một nắm rau muống để cân, nghe xong tò mò hỏi:"Mẹ cậu bé mắc bệnh gì? Tại sao không đi khám?"
“Người ta hái rau rừng không cẩn thận lăn từ trên núi xuống bị đập đầu. Giờ đang nằm ở nhà, khí thở ra nhiều
và hít vào cũng ít, mới có mấy ngày thôi.”
Bà cô thở dài, xua tay bảo cô đưa một hào là xong, không cần cân nữa. Tô Ngọc Kiều đưa đồ ăn cho Lục Kiêu, sau đó tìm tiền lẻ trong túi xách đưa cho bà cô. Sau khi về đến nhà, hai người lại đến hợp tác xã cung ứng mua hành tây và khoai môn. Buổi chiều, Tô Ngọc Kiều ngồi ở phòng khách nhìn Tiểu Bảo làm bài tập, Lục Kiêu pha hai ly sữa bưng cho hai mẹ con uống, hỏi gà lôi muốn ăn thế nào.
Con gà mua từ chỗ cậu bé kia đã chết rồi, Lục Kiêu mua về xử lý luôn.
"Chúng ta nấu canh đi. Mới hai ngày trước bà Hảo đã gửi đến rất nhiều nấm khô."
Thịt gà lôi bản thân đã dai, con gà kia lại không có thịt nên chỉ có thể hầm thành canh. Lục Kiêu "Ừm" một tiếng đi vào phòng bếp hầm gà trước.
Tô Ngọc Kiều kiểm tra bài tập về nhà của con trai, nhìn cậu luyện hai trang chữ lớn rồi mới cho ra ngoài chơi.
4 giờ chiều, hai vợ chồng đã sẵn sàng bắt tay vào nấu bữa tối. Lục Kiêu bắt đầu nhóm lửa cho cô, Tô Ngọc Kiều nấu ba món ăn tại nhà. Một đĩa trứng tráng hành tây, một đĩa thịt xào hành lá và bắp cải chua cay, cùng món canh gà hầm nấm Lục Kiêu hầm lúc ba giờ chiều, món ăn chính là cơm khoai tây.
Sau khi ba người ăn xong bữa tối, Lục Kiêu và Tiểu Bảo chơi xe gỗ một lúc mới bắt đầu tắm rửa và đi ngủ. Gia đình vốn định chủ nhật vào thành phố chơi, ai ngờ Lục Kiêu vừa thức dậy đã bị gọi đi, lúc trở về nói với Tô Ngọc Kiều rằng buổi chiều phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Anh vội vàng về chỉ để báo tin cho cô biết, sau đó thu dọn vài bộ quần áo rồi về trụ sở trung đoàn tuyển người.
Lục Kiêu hôn cô xin lỗi:
"Kiều Kiều, ba ngày nữa anh sẽ về. Xin lỗi em, chỉ có thể để lần sau dẫn em và con đi chơi rồi."
Tô Ngọc Kiều trái lương tâm nói:"Không sao đâu."
Sau đó cô lo lắng nói: "Anh phải chú ý an toàn và sớm trở về đấy."
Lục Kiêu lại ôm cô trước khi sải bước rời khỏi nhà.