Tô Ngọc Kiều vừa mới tắm rửa thay bộ đồ ngủ nhìn thấy anh, không nhịn được nhào vào trong ngực anh, nước mắt lưng tròng. Lục Kiêu ôm cô, để cô ngồi trong lòng anh như một đứa trẻ, vỗ nhẹ lưng cô nhẹ nhàng nói: “Kiều Kiều, anh về rồi.”
Buổi tối, hai người lại cùng nhau tắm, Tô Ngọc Kiều mặc bộ đồ ngủ ướt nửa người, nhất quyết đòi xoa lưng cho anh. Lục Kiêu không thể cưỡng lại cô nên đành phải để cô cởi quần áo ra kiểm tra, may mắn thay, kiểm tra cho thấy anh không sao, Tô Ngọc Kiều cũng hoàn toàn yên tâm.
Thứ bảy hôm sau, Trần Tiêu đến nói chuyện với Tô Ngọc Kiều và lơ đãng báo cho cô một tin tức lớn.
“Ba mẹ Tống Trường Tinh tới quân khu để cho chúng tôi đính hôn.”
Tô Ngọc Kiều đang ngồi trên sola quấn một chiếc chăn nhỏ, ngạc nhiên nhìn cô
Không phải chứ, chính ủy Tống làm việc năng suất như thế sao?
Kể từ lúc cô ấy nói giả vờ hẹn hò đến bây giờ mới được bao lâu chứ.
“Vậy cô đồng ý à?”
Trần Tiêu xụ mặt gật đầu: “Anh ấy nói lúc chỉ huy ở tiền tuyến, tình cờ nói chuyện với ba tôi về chuyện chúng tôi. Ba tôi hỏi anh ấy khi nào thì kết hôn, anh ấy nói khi nào về sẽ đính hôn."
“Sau đó ba tôi đồng ý ngay.”
Tô Ngọc Kiều:
“…”
Không thể không nói, chính ủy Tống thủ đoạn cao siêu quá.
"Tiêu Tiêu, cô nghĩ thế nào?"
Tô Ngọc Kiều nhìn biểu cảm của cô, đành phải thăm dò hỏi thêm một vấn đề. Nếu Trần Tiêu còn chưa nghĩ ra, vậy bọn họ quyết định nhanh như vậy hiển nhiên không thích hợp. Trần Tiêu mặt mộc xoa chiếc cốc trong tay, vẻ mặt khó hiểu và bối rối:
"Tôi nghĩ thế nào? Tôi không biết phải nói thế nào..."
Tô Ngọc Kiều lại quấn mình trong chiếc chăn nhỏ, dùng giọng nói đầy kinh nghiệm đến gần để thuyết phục cô:“Vậy thì hãy nghĩ thế này xem, cô có bằng lòng cùng Tống Trường Tinh kết hôn sống cả đời không?”
"Phản ứng đầu tiên của cô lúc này là từ chối, chán ghét hay bối rối và thiếu quyết đoán?"
Trần Tiêu làm theo lời cô và nghĩ, liệu cô có muốn lấy Tống Trường Tinh không? Không biết, cô thật sự không biết.
Thấy cô lắc đầu liên tục,
Tô Ngọc Kiều cười nói tiếp:“Nếu không có đáp án, vậy trước tiên loại trừ lựa chọn ghét bỏ anh ta, ít nhất không cự tuyệt anh ta, vậy sao cô không thật sự thử với anh ấy xem?"
"Dù sao anh ấy cũng nói nếu không phù hợp thì để anh ấy nhận trách nhiệm. Cứ làm theo trái tim mình đi. Nếu thử rồi nếu thấy thực sự không phù hợp thì chia tay là được?"
Cô đã gặp mẹ của Trần Tiêu vài lần, tuy chưa từng gặp ba cô ấy nhưng cô cảm thấy bầu không khí trong gia đình Trần Tiêu chắc hẳn rất tốt, họ sẽ không phải là loại cha mẹ sẽ gả con gái mình không màng mong muốn của con. Nếu Trần Tiêu sau khi thử mà thấy thực sự không thích hợp, tin rằng họ sẽ đứng về phía con gái mình. Cuộc trò chuyện của hai người trong nhà không lớn, nhưng hai người xuất thân từ lính trinh sát vừa bước vào sân cũng ít nhiều nghe thấy.
Tống Trường Tinh vỗ vai Lục Kiêu, nhỏ giọng nói:
"Anh em tốt, thay tôi cảm ơn em dâu."
Lục Kiêu mặt không biểu tình nhìn anh, nhún vai hất tay anh ra. Anh bất ngờ nghĩ đến chuyện xảy ra khi Tô Ngọc Kiều vừa cưới anh.
Khi đó cả hai người đều còn trẻ và bướng bỉnh, Tô Ngọc Kiều càng coi thường anh lại càng muốn cưới người về.
Trong tín ngưỡng sống của anh, không có khái niệm yêu một ai đó miễn là cô ấy hạnh phúc.
Anh chỉ biết rằng những người như anh phải trả giá nếu muốn ôm công chúa nhỏ vào lòng và anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Cho nên anh không quan tâm Tô Ngọc Kiều nhục nhã và cự tuyệt anh, nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ đợi công chúa nhỏ chủ động lao vào trong ngực hắn.
Bây giờ anh đã đợi được thật rồi.