Họ đến muộn một chút, ghế giữa đã có người ngồi, giờ họ phải đứng dựa vào bức tường bên phải của hàng thứ ba. Vị trí thực sự là một vị trí tốt vì đù sao cũng có thể nhìn thấy sân khấu khá rõ ràng. Lục Kiêu đặt hai chiếc ghế xếp dựa vào tường, ôm con trai đặt lên đùi, chiếc còn lại để cho Tô Ngọc Kiều ngồi. Khắp nơi đều ồn ào và náo nhiệt. Khi tám giờ vừa điểm, người lãnh đạo đoàn văn công bước lên sân khấu vỗ nhẹ vào micro, đám đông trở nên im lặng.
Người lãnh đạo nhỏ nói ngắn gọn vài lời, sau đó hai diễn viên của đoàn văn công bắt đầu bước lên sân khấu để giới thiệu chương trình. Khi buổi biểu diễn đầu tiên bắt đầu, những giọng nói xung quanh dần dần vang lên. Trương Mai đưa một nắm hạt dưa rang, Xuân Yến đưa cho cô một nắm đậu phộng, Tô Ngọc Kiều mỉm cười và lấy ra một nắm kẹo đậu phộng giòn từ trong túi của Lục Kiêu để chia cho bọn trẻ.
Tô Ngọc Kiều thậm chí còn tinh mắt nhìn thấy Trần Tiêu và Tống Trường Tinh, họ ngồi ở giữa hàng thứ năm, chắc chắn đã có người giúp họ chiếm chỗ trước.
Khi buổi biểu diễn dần dần trôi qua được nửa chặng đường, Tô Ngọc Kiều vẫn chưa nhìn thấy vũ công Chu Văn Tĩnh bước lên sân khấu, người đã khơi dậy sự tò mò của cô khi xem buổi biểu diễn ngay từ đầu.
Cô chán nản ngáp dài dựa vào Lục Kiêu, nếu thật muốn nói thì vũ công của Đoàn Ca múa Thủ đô giỏi hơn các đoàn văn công địa phương.
Cô đã từng xem những màn trình diễn hay hơn nên đương nhiên cảm thấy không hứng thú với màn trình diễn này.
Tiểu Bảo rất chăm chú xem, đặc biệt là diễn viên diễn hài kịch, vừa lắc đầu vừa hát theo.
Cuối cùng, khi màn trình diễn tiếp theo được công bố, Tô Ngọc Kiều đã nghe được tên của diễn viên chính Chu Văn Tĩnh.
Cô vui lên một chút, và khi bản nhạc bùng nổ, một nữ diễn viên mặc áo khoác độn bông màu đỏ và thắt bím tóc dài xuất hiện trên sân khấu.
Biểu cảm và từng động tác của cô ấy thực sự có thể chạm đến trái tim của
khán giả, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên những giọt nước mắt trên đôi má trắng trẻo của cô ấy, khiến người ta muốn lao lên sân khấu và đánh chết Hoàng Thế Nhân.
Một số binh sĩ dưới khán đài bị cảnh tượng này mê hoặc và hét lên:"Đả đảo bọn địa chủ cũ và bọn trộm cướp".
Khi toàn bộ màn trình diễn kết thúc và các diễn viên cúi chào lần cuối, khán giả đã vỗ tay vang dội. Nữ đồng chí tên là Chu Văn Tĩnh này đã diễn rất xuất sắc, đặc biệt là cảnh ba của Hỉ Nhi bị đánh chết khiến cho đôi mắt của Tô Ngọc Kiều cũng đỏ hoe. Bên cạnh họ, Trương Mai và Xuân Yến, hai người giàu cảm xúc, đang lau nước mắt, cũng thì thầm vài câu chửi bới những đại địa chủ.
Sau khi xem xong màn biểu diễn của Cô Gái Tóc Trắng, đã gần chín giờ rưỡi, Tiểu Bảo tựa đầu vào vòng tay của Lục Kiêu ngủ gật. Tô Ngọc Kiều nói với Trương Mai một tiếng rồi hai vợ chồng đã đưa con về trước. Trong khán phòng có rất nhiều người, trời rất nóng, Tô Ngọc Kiều vừa bước ra, đã bị gió lạnh bên ngoài làm cho run rẩy, vội vàng khoác chiếc áo khoác mang đi cho Tiểu Bảo.
Sau khi cô mặc áo xong, cô khoác tay Lục Kiêu cùng nhau đi dọc theo đèn đường về nhà. Một ngày sau buổi biểu diễn, toàn quân khu vẫn còn cảm giác chưa bõ thèm nhưng bữa tiệc tối cũng là điểm nhấn. Hội phụ nữ tổ chức tiệc bên cạnh thiếu nhân lực nên đến bộ phận hậu cần mượn người, Hồ Lan Hương, Mao Giai Mẫn và Tô Ngọc Kiều đều đến hỗ trợ.
Cả buổi chiều được dành để sắp xếp bố trí trong khán phòng và lắng nghe những người trong Hội phụ nữ thảo luận về các chương trình để các đồng chí nam nữ giao lưu với nhau.