Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 305


trước sau

Tô Ngọc Kiều đỏ mặt, gật đầu. Lục Kiêu ở bên cạnh không thấy biểu hiện gì, chỉ hỏi: "Bác sĩ Hoàng, dạo này vợ tôi ăn uống không tốt, có phải do ảnh hưởng của thai kỳ không, có cách nào giúp cô ấy tốt hơn không?"

Mẹ của Trần Tiêu họ Hoàng, nghe vậy liền cười hiền hòa hơn. Bà thích những người đàn ông chăm sóc gia đình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không phải là không có cách. Nhưng phụ nữ mang thai có thể bị nghén, tôi chỉ có thể kê cho cô ấy một đơn thuốc, cố gắng giảm bớt các triệu chứng của cô ấy, bình thường muốn ăn gì thì cứ để cô ấy ăn, phụ nữ mang thai tâm trạng tốt thì tự nhiên cũng sẽ ăn ngon miệng hơn."

Khi bước ra khỏi bệnh viện quân y, Lục Kiêu đặc biệt cẩn thận đỡ cô xuống cầu thang. Tô Ngọc Kiều buồn cười nói: "Bây giờ em vẫn chưa đến mức không đi lại được."

Lục Kiêu nói:

"Bác sĩ đã nói rồi, ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý."

Cứ như vậy, Lục Kiêu dìu cô chậm rãi đi về nhà.

Lúc này anh không còn để tâm đến việc quân đội phải chú ý ảnh hưởng nữa. Về đến nhà, Lục Kiêu pha cho Tô Ngọc Kiều một cốc sữa nhưng còn chưa kịp đưa đến tay cô, Tô Ngọc Kiều đã nhíu mày, bịt mũi.

"Em không uống, mùi sữa nồng quá.’’

Lục Kiêu vội vàng mang sang một bên, lại rót cho cô một cốc nước lọc, không quên thả vào cốc vài hạt trà hoa mà Tô Ngọc Kiều vẫn thích uống.

Anh lại cẩn thận lấy chăn đắp lên chân cô. Tô Ngọc Kiều hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mỉ hơn bình thường của anh, mím môi cười thầm. Sau khi chăm sóc xong người vợ đang mang thai.

Lục Kiêu xắn tay áo, lại bắt đầu bê từng viên than mà anh vừa vứt xuống vào bếp xếp thành đống. Đến giờ ăn tối, anh đặc biệt hỏi Tô Ngọc Kiều muốn ăn gì, sau đó theo khẩu vị của cô mà làm món cải thảo xào giấm nhiều giấm, khoai tây xào chua cay.

Ăn xong, Lục Kiêu đi rửa bát, Tô Ngọc Kiều nhận nhiệm vụ chơi với con trai. Khi cùng Tiểu Bảo lắp súng gỗ, Tô Ngọc Kiều hỏi con:

"Tiểu Bảo muốn có em trai em gái không, là người có thể chơi với con, cùng con đi học."

Đứa trẻ trong bụng này đến đột ngột nên đừng nói đến việc hai vợ chồng chưa chuẩn bị trước mà Tô Ngọc Kiều cũng không biết phải nói với con trai như thế nào.

"Là mẹ sẽ sinh em trai em gái cho con sao?" Tiểu Bảo cầm khối gỗ ngẩng đầu hỏi.

Tô Ngọc Kiều gật đầu. Cô đang nghĩ cách giải thích với con trai thì thấy Tiểu Bảo đột nhiên vỗ tay vui vẻ nói:"Được, con muốn em gái, mẹ sinh cho con một em gái đi."

Cô ngẩn người, sau đó lại cười nói:"Tiểu Bảo muốn em gái làm gì, lỡ mẹ sinh cho con
một em trai thì sao?"

Tiểu Bảo do dự một chút, sau đó cũng vui vẻ nói:

"Sinh em gái thì con có thể tết tóc cho em, nếu sinh em trai thì con sẽ đưa xe tăng mà bố làm cho con cho em chơi."

Trước đây, thằng bé đã thấy chị A Mãn và chị Hương Hương mặc quần áo và chải tóc cho búp bê, còn nói đó là em gái của họ. Tiểu Bảo cũng muốn có một em gái, một em gái đáng yêu hơn cả búp bê, như vậy cậu bé cũng có thể chải tóc và tết tóc cho em gái.

Nhưng nếu có một em trai cũng được, cậu bé sẽ cùng em trai chơi súng gỗ, chia cho em một nửa số bi ve của mình.

Buổi tối nằm trên giường, Tô Ngọc Kiều nắm lấy bàn tay to đang sờ vào bụng cô, nói với anh lời của con trai rồi hỏi Lục Kiêu:

"Vậy anh muốn có con trai hay con gái?"

"Trai hay gái cũng được, anh đều thích."

Trong thâm tâm Lục Kiêu cũng muốn có một cô con gái giống hệt vợ nhưng nếu là con trai thì anh cũng thích. Hai người thảo luận về giới tính của đứa trẻ một lúc, cho đến khi Lục Kiêu vỗ nhẹ vào lưng cô, dỗ dành:

"Không còn sớm nữa, ngủ thôi."



Sáng hôm sau, Lục Kiêu dậy sớm hơn nửa tiếng so với giờ dậy thường ngày.

Bây giờ vợ anh đã mang thai, không thể làm bữa sáng đơn giản như trước đây được nữa. Anh nấu cháo gạo, cho thêm vào đó một ít táo đỏ và kỷ tử đã ngâm, nhớ đến Tô Ngọc Kiều thích ăn bánh gà, anh lại lấy chảo rán ra. Mất gần hai mươi phút mới rán được vài chiếc không cháy cũng không rách, cho vào nồi hâm nóng, phần viền cháy còn tại sẽ là bữa sáng của anh.

Chăm sóc vợ con ở nhà xong, Lục Kiêu mới phấn chấn chạy đến đoàn bộ.

Lúc tập thể dục buổi sáng, Tống Trường Tinh cố ý tăng tốc đuổi theo anh, rất đắc ý nói ra chuyện mình đã quyết định ngày cưới.

"Lão Lục, ngày mười tám tháng sau nhất định phải đến uống rượu mừng của tôi đấy."

Tống Trường Tinh đắc ý nói. Đợi kết hôn xong, anh ta sẽ cố gắng phấn đấu một lần sinh đôi, tranh thủ vượt mặt Lục Kiêu.

Lục Kiêu gật đầu, lại buông một câu:

"Vợ tôi lại mang thai rồi, anh có đường đỏ và phiếu mua thịt dư thì nhường cho tôi một ít đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện