Tô Ngọc Kiều đau lòng nhìn anh, liên tục gắp thức ăn cho anh, tình hình của hai người hoàn toàn ngược lại so với mấy ngày trước. Lục Kiêu vừa hưởng thụ vừa thích sự quan tâm của vợ, nhưng anh vẫn không muốn Tô Ngọc Kiều quá lo lắng, trên mặt cố tỏ ra thoải mái, cười nhẹ hỏi cô kết quả kiểm tra hôm nay thế nào.
“Mọi thứ đều tốt, bác sĩ còn dặn em có thể vận động nhiều hơn một chút.”
Tô Ngọc Kiều bây giờ không cần đi làm ngoài, mỗi ngày ngồi trong văn phòng, quả thực ngồi đến mức toàn thân ê ẩm. Lục Kiêu gắp một miếng xương sườn vào chén cô, vừa ăn vừa nghe vợ kể chuyện xảy ra hôm nay.
Tô Ngọc Kiều hỏi anh: “Có muốn em nhờ ba mẹ em báo tin cho ba mẹ anh không, cũng gọi điện qua bưu điện đi, nhiều chuyện trong nhà thư từ không nói rõ được.”
Lục Kiêu ở tận chân trời góc bể, nếu nhà anh có chuyện gì muốn báo cho anh cũng không tiện.
“Được, nhưng vẫn nên đợi qua thời gian này đã, đợi anh rảnh, anh sẽ gửi điện tín về nhà, bảo họ đến xã nhận điện thoại.”
Lục Kiêu nghĩ đến người nhà, trong lòng luôn cảm thấy rất áy náy.
Ba mẹ nuôi anh hơn mười năm, nhưng anh không thể ở bên để báo hiếu, mỗi lần viết thư đều chỉ kể những chuyện tốt báo cho ba mẹ, may mà có anh trai và chị dâu ở quê nhà bầu bạn với ba mẹ nên anh mới yên tâm hơn.
Sáng hôm sau, khi Tô Ngọc Kiều tỉnh đậy, bên cạnh Lục Kiêu vẫn còn hơi ấm, cô khẽ thở dài, hy vọng khoảng thời gian này trôi qua thật nhanh. Sau Tết Nguyên Tiêu, trường tiểu học của quân đội lại bắt đầu khai giảng, cũng từ học kỳ này, trường tiểu học bắt đầu tuyển sinh trẻ em ở các thôn xóm lân cận đến học. Vì vậy, lần này khi Tô Ngọc Kiều đưa Tiểu Bảo đến trường, cô phát hiện trường học đông hơn trước rất nhiều.
Khi trao đổi với thầy Hoàng, cô biết được rằng trường học gần đây đã mở rộng tuyển sinh, không chỉ tăng thêm học sinh mà còn tuyển thêm nhiều giáo viên mới.
Tuy nhiên, lớp mẫu giáo vẫn chỉ có hơn mười học sinh. Ở thời đại này, phụ huynh ở nông thôn không coi trọng việc học, thường đến tám chín tuổi
mới cho con đến trường học chữ, phần lớn học xong tiểu học là nghỉ học.
Bây giờ hỏi thăm ở các xã bên dưới, những người học hết lớp hai tiểu học cũng không có mấy người. Vì vậy, mặc dù trường tiểu học của quân đội mở cửa cho họ, học phí lại đặc biệt ưu đãi nhưng cũng không có nhiều người muốn đưa con nhỏ trong nhà đến lớp mẫu giáo.
Họ không coi trọng giáo dục mầm non, mà muốn cho con lớn hơn một chút rồi mới cho đi học lớp1. Tô Ngọc Kiều trước đây có lẽ sẽ không hiểu, nhưng sau một thời gian chạy ở nông thôn, Tô Ngọc Kiều đã thấy nhiều rồi, cũng hiểu được.
Rốt cuộc, bây giờ phần lớn mọi người vẫn đang vật lộn với cái đói cái rét, gia đình sắp không đủ ăn rồi, lấy đâu ra tiền cho con đi học.
Sau khi đưa Tiểu Bảo đến trường, cuộc sống hàng ngày của Tô Ngọc Kiều lại nhàn hơn một chút, ngoài giờ làm việc, cô cũng tuân thủ lời dặn của bác sĩ, thường xuyên đứng dậy đi lại vài vòng.
…
Cuối tháng một, Lục Kiêu lại dẫn đội đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ cụ thể liên quan đến bí mật quân sự, Lục Kiêu không thể nói, thậm chí ngày cụ thể cũng không thể nói cho cô biết, anh chỉ có thể nói với cô rằng hãy ở nhà thật tốt, đừng lo lắng cho anh.
Tô Ngọc Kiều hiện đã mang thai được 5 tháng, bụng cô đã có hình dạng rõ ràng, bác sĩ nói thai nhi đã phát triển hoàn chỉnh, rất nhanh sẽ có thể cảm nhận được chuyển động của thai.
Lục Kiêu đêm đêm vuốt ve bụng cô, trong lòng đầy áy náy, bây giờ anh đã hơi hối hận vì quyết định để cô theo quân.
Nếu lúc này cô ở thủ đô, dù ở nhà ba mẹ vợ hay ở nhà anh, chắc chắn đều được chăm sóc chu đáo, chứ không phải như bây giờ, mọi chuyện đều phải tự cô đối mặt.
“Kiều Kiều, anh xin lỗi…”