“Mau nếm thử canh này xem, đây là hôm qua em đặc biệt nhờ quản lý Nghiêm ở quê mua về bồi bổ sức khỏe cho anh".
Tô Ngọc Kiều bưng một bát canh ba ba lớn đặt trước mặt Lục Kiêu. Bác sĩ đã nói, mặc dù đây là một ca tiểu phẫu, cũng không hại gì nhiều đến cơ thể, nhưng sau khi phẫu thuật xong đàn ông sẽ hơi yếu một thời gian, phải bồi bổ thật tốt. Gần đây Lục Kiêu đã uống đủ các loại canh lươn, canh cá chạch, canh cá trê, hôm nay lại đến canh ba ba. Sự quan tâm của vợ quá chư đáo, anh cũng có chút không chịu nổi.
Nhưng, đối điện với ánh mắt quan tâm của Tô Ngọc Kiều, Lục Kiêu bất đắc dĩ tươi cười, ngoan ngoãn rửa tay ngồi vào bàn bắt đầu ăn canh.
"Hôm nay anh còn thấy khó chịu gì không? Bác sĩ đã nói, mấy ngày nay không được vận động mạnh, hôm nay anh không tham gia huấn luyện chứ?”
Tô Ngọc Kiều đỡ bụng từ từ ngồi xuống bên cạnh anh hỏi.
Lục Kiêu đưa tay đỡ cô, nhìn cô ngồi vững mới trả lời cô:
"Không có, anh chỉ qua xem thôi".
Thực ra làm xong ca phẫu thuật thắt ống dẫn tinh ngày thứ ba anh đã hồi phục bình thường, nhưng vợ nhất định bắt anh tuân thủ chỉ định của bác sĩ, trong vòng bảy ngày không được hoạt động mạnh.
Anh nể tình Tô Ngọc Kiều, ngoan ngoãn tuân thủ chỉ định của bác sĩ. Nhà bên vẫn đang ngây ngốc mơ mộng được một đàn trẻ con vây quanh, không biết rằng người đồng chí tốt mà anh tin tưởng tại âm thầm làm gương tốt cho anh. Quyết định đi làm ca phẫu thuật này của Lục Kiêu, hai người đều không nghĩ đến việc bàn bạc với các bậc phụ huynh đôi bên, Tô Ngọc Kiều cũng phải đợi đến khi anh xuống bàn mổ mới nghĩ đến việc có nên nói với mẹ chồng một tiếng hay không.
Về chuyện này, Lục Kiêu lại nghĩ thoáng hơn cô:
"Không cần nói, anh đã trưởng thành, cũng đã kết hôn, có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình, hơn nữa đây là chuyện của hai vợ chồng chúng mình, không cần phải xin phép bất kỳ ai".
Nếu không gặp được Tô Ngọc Kiều, có lẽ cả đời này anh sẽ không kết hôn sinh con, lúc cô sinh Tiểu Bảo, anh không thể ở bên cạnh, cũng không biết cô mang thai lại vất vả như vậy. Nói như vậy có lẽ rất không công bằng với đứa trẻ hiện tại trong bụng cô, nhưng sự thật chính là như vậy, nếu Lục Kiêu biết sớm việc Kiều Kiều mang
thai sẽ khó chịu vất vả như vậy, anh sẽ không muốn đứa con thứ hai.
Tô Ngọc Kiều cảm thấy Lục Kiêu tình nguyện làm ca phẫu thuật này là rất yêu cô nhưng cô không biết, Lục Kiêu còn yêu cô hơn cả cô tưởng tượng. Vào lúc đôi vợ chồng trẻ đang mong chờ đứa con thứ hai cũng là đứa con cuối cùng sắp chào đời, thì lệnh điều động thăng chức lên chức đoàn trưởng của Lục Kiêu cuối cùng cũng được truyền xuống. Sư đoàn trưởng đặc biệt tổ chức một buổi lễ tuyên dương cho anh, mời vợ con anh đến tham dự.
Tô Ngọc Kiều được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhìn người đàn ông trên bục uy phong lẫm liệt, cả người nghiêm nghị đập vào mắt, trong mắt và trong lòng cô tràn ngập sự yêu mến và tự hào. Khi Lục Kiêu lên bục phát biểu, đón nhận ánh mắt nồng cháy của vợ, sự nghiêm trang trong đáy mắt anh gần như không thể duy trì được, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe miệng nở một nụ cười. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra hình ảnh của mình trong lòng cô lại lớn lao đến vậy.
Từ đó, anh lại có thêm một lý do để kiên định tiến về phía trước. Anh muốn mãi mãi là người được Kiều Kiều ngưỡng mộ nhất trong lòng.
“Ngọc Kiều? Ngọc Kiều, em dậy chưa?”
Sáng sớm, Trương Mai gõ cổng nhà họ Lục, cô thử đẩy, cánh cổng chỉ khép hờ, cô đẩy nhẹ là mở. Tô Ngọc Kiều vừa rửa mặt xong, đưa khăn đã lau cho Lục Kiêu để anh giặt qua bằng nước sạch rồi treo lên.
Nghe tiếng gọi, cô cười đáp:
“Chị dâu, chị vào đi, chúng em dậy rồi.”
Trương Mai lúc này mới đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tươi cười. Lục Kiêu treo khăn xong thì đi vào bếp bưng bữa sáng ra, Tô Ngọc Kiều đang đứng cạnh Tiểu Bảo đánh răng.
Cô cười cười, chào hỏi:
“Hai người mới dậy à, chị đến đây là muốn báo cho em một tin, tối qua Tiểu Quyên sinh rồi, một bé trai bụ bẫm nặng bốn cân, chị muốn sang hỏi em, lát nữa bọn chị định đến bệnh viện thăm cô ấy, em có muốn đi cùng không?”
“Chị Tiểu Quyên sinh rồi ư? Chị ấy thế nào rồi?”