"Ba…ba, ba đồng ý đi mà.
Con xin ba đó.
Con không cần tiền lương, con làm không công còn không được sao?"
Vì để trà trộn vào xưởng dệt, vì sớm bắt được đồng phạm phóng hỏa cùng với Mã Hồng Đào nên Tô Ngọc Kiều vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn thuyết phục cuối cùng cũng làm cho Tô Ái Hoa đồng ý.
Tuy rằng đã đồng ý nhưng Tô Ái Hoa vẫn không yên tâm nên nói thêm:
"Con phải nhớ kỹ, trong xưởng không phải nơi để chơi đùa.
Nếu con nói là tới học tập, vậy thì học tập cho tốt, không nên gây chuyện biết không?"
“Vâng, ba yên tâm, con chắc chắn sẽ không làm ba thất vọng.”
Tô Ngọc Kiều liên tục gật đầu đáp ứng, Tô Ái Hoa xoa xoa hàng lông mày gọi Tiểu La vào.
“Ngọc Kiều muốn đến nhà máy tham quan thực tập, cô sắp xếp cho con bé một vị trí, không phải giải thích cụ thể.
Nếu con bé không nhậm chức, để nó học tập chăm chỉ là được.”
Tiểu La nghe xong thì có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kiều một cái rồi mỉm cười nói:
"Vâng xưởng trưởng, tôi biết rồi.”
“Con đi theo Tiểu La đi.”
“Vâng, tạm biệt xưởng trưởng Tô."
Tô Ngọc Kiều nở nụ cười với ba, khéo léo đóng cửa lại.
"Tô tiểu thư muốn thực tập ở vị trí nào..."
Tiểu La cũng không quá bất ngờ khi Tô Ngọc Kiều nói muốn vào xưởng là có thể vào xưởng.
Dù thế nào người ta cũng là con gái của xưởng trưởng.
Tô Ngọc cười duyên tùy ý nói:
"Em thế nào cũng được, em học kế toán ở đại học, chị Tiểu La, chị xem chỗ nào thiếu người thì sắp xếp cho em đi.”
Cô cũng không có giải thích quá nhiều, để cho một số người hiểu lầm một chút cũng tốt.
Dù sao cô cũng sắp phải đi theo quân rồi, đến lúc đó mọi người tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Tiểu La làm trợ lý Tô Ái Hoa đã vài năm.
Trước kia Tô Ngọc Kiều cũng từng tới nhà máy nhưng đây là lần đầu tiên cô có thái độ ôn hòa thân thiện như vậy nên Tiểu La có hơi kinh ngạc:
"Vậy tôi đưa cô đến bộ phận tài vụ nhé?”
Mã Hồng Đào chính là trưởng khoa tài vụ kiêm phó xưởng trưởng.
Lúc này Tô Ngọc Kiều cười vui vẻ đồng ý:
"Đồng ý.”
Văn phòng xưởng dệt có ba tầng, văn phòng ban tài vụ ở tầng hai, trước kia Tô Ngọc Kiều từng đi