Nếu như tiểu đoàn trưởng Trương còn muốn lo liệu tới tiền đồ, vậy lúc này anh ta tuyệt đối không thoát được. Tô Ngọc Kiều hiểu ra được mấu chốt của việc này liền nhăn mũi Hừ một tiếng, cô chán ghét hành vì lảng tránh của tiểu đoàn trưởng Trương. Loại đàn ông vô trách nhiệm này, không quan tâm đến vợ mình, mẹ chồng thì không cản, xảy ra chuyện cũng chỉ biết trốn trốn rúc rúc, vậy thì có lợi ích gì.
May mắn lúc trước chị Trương Mai cùng La Tiểu Quyên cũng có nói qua tiểu đoàn trưởng Trương là một người đàn ông tốt, cô nghe xong còn gật đầu theo, À, loại đàn ông này, anh ta không xứng có vợ, anh ta cứ ở với mẹ anh ta cả đời cũng được. Vì vậy, đến tối Lục Kiêu thành nơi giận chó đánh mèo của cô.
Anh múc cháo cho cô thì cô tát vào mặt, gắp rau cho cô thì cô ấy càu nhàu, hỏi chân cô có đau hay không, còn lại bị nói cho một câu kỳ quặc: "Giả mù sa mưa quan tâm làm gì.”
Lục Kiêu:
"......”
Anh biết vợ gần đây giai đoạn cuối mang thai nên lo âu bất an, tính tình đặc biệt dễ giận, nên anh cũng không làm gì.
Dọn dẹp phòng bếp xong, Lục Kiêu bưng tới một chậu nước nóng, chuẩn bị ngâm chân cho Tô Ngọc Kiều cho đỡ sưng phù.
Lúc ngồi xổm cởi giày cho cô, cảm xúc của Tô Ngọc Kiều rốt cuộc mới bình thường, bắt đầu cùng anh tham gia chiến dịch chống tại tiểu đoàn trưởng Trương.
"Anh cho cho rằng anh ta vô trách nhiệm không? Không ngăn được mẹ mình liền bỏ vợ bơ vơ, cứ lẩn trốn đi mặc kệ đời, chẳng lẽ anh ta không biết được bà ta làm gì Tiểu Quyên sao?”
Lục Kiêu cởi vớ cho cô, hai tay nắm chân cô từng chút từng chút thả vào trong nước, trước tiên để cô thích ứng với nhiệt độ nước, sau đó mới bắt đầu tưới nước lên mu bàn chân cô.
Tô Ngọc Kiều không nhận được phản ứng liền tỏ ra không vui, trực tiếp nâng bàn chân ướt át lên đầu gối anh:
"Mồm anh đâu, sao anh không lên tiếng, có phải anh có suy nghĩ giống anh ta hả? Cảm thấy anh ta làm không sai sao?!"
Lục Kiêu nắm chặt chân nàng đặt trở lại chậu nước, lúc này mới ngẩng đầu cười nói:
"Không có, đúng là Trương Thành sai trong chuyện này, anh đúng ra không nên trốn tránh,
còn người vợ đang ở cữ ốm yếu lại cho bà mẹ chồng la sát vậy là không ổn.”
“Anh nói cũng đúng, nhưng mấu chốt là bà ta mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, vốn Tiểu Quyên đã tìm người hỗ trợ, là chính em nhất định muốn tới giúp, kết quả chuyện thành ra như thế này, nếu như đổi lại là anh, anh sẽ làm như thế nào?"
"Vừa rồi không phải đã nói với em rồi sao, anh không tán thành cách anh ta giao vợ ở cữ cho mẹ chồng chăm sóc, đổi lại là anh, trong tình huống đã biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, anh sẽ tự mình chăm sóc, hoặc là tìm người có sự tin tưởng chăm sóc."
Lục Kiêu không thích bình luận sau lưng về thái độ làm người của chiến hữu, nhưng vợ hỏi nên anh cũng nói suy nghĩ của mình với cô ấy.
Sau đó nhéo nhéo bàn chân nhỏ làm loạn của cô, bất đắc dĩ hỏi:"Được rồi, còn có vấn đề gì không? Không thì để anh xóa bóp chân cho em, em nằm xuống đi.”
Chân Tô Ngọc Kiều rất nhạy cảm, mỗi lần Lục Kiêu xoa bóp khơi thông kinh mạch cho cô, cô đều không nhịn được muốn cười nhưng bây giờ cô lại mang thai, chỉ cần cười một cái liền đau bụng, mỗi lần đều phải chuẩn bị sẵn sàng trước mới được. Tô Ngọc Kiều hít sâu, tựa lưng vào đầu giường nói.
“Hết ròi, anh bắt đầu đi."
Lục Kiêu cầm khăn lau khô chân cho cô, nửa quỳ đặt trên đầu gối nhẹ nhàng xoa bóp, thẳng đến bắp chân.
Buổi tối sau khi ngâm chân mát xa, Tô Ngọc Kiều có thể ngủ ngon hơn một chút.
Đây là cách mẹ Trần Tiêu dạy bọn họ, phương pháp mát xa cũng là do cậu đặc biệt tự học.
Ban đêm nằm ở trên giường, Tô Ngọc Kiều ôm bụng cẩn thận chuyển vào trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Kiêu chủ động dựa vào ôm cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
"Hửm hả? Sao vậy?