Hôm đầy tháng của Tiểu An An, thím Lưu giúp dọn một bàn toàn món ngon, mời vài người bạn đến để vui vẻ một chút, coi như là tiệc chúc mừng. Dương Mẫn cứ lải nhải thấy quá đơn giản nhưng lúc đó cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải vậy thôi. Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu không thấy tủi thân cho con. Tiểu An An còn nhỏ, bày vẽ chỉ để người lớn xem, chỉ cần ba mẹ không thấy tủi là được.
Ngày đầy tháng, Tô Ngọc Kiều vẫn đang ở cữ, thậm chí còn không ra khỏi cửa phòng, cả quá trình đều là Lục Kiêu theo Dương Mẫn tiếp khách. Những người được mời đều là những người quen thường xuyên qua lại, nhà Tống Trường Tinh bên cạnh, nhà Trương Mai, còn có mẹ Trần Tiêu, ngoài ra Tô Ngọc Kiều còn mời La Tiểu Quyên đến nhưng cô ấy lấy cớ con còn quá nhỏ nên không đến, thế là lại mời chị Xuân Yến.
Chị Xuân Yến và chị Trương Mai đã đến sớm để giúp đỡ. Thím Lưu nói họ là khách nên không cho hai người động tay nhưng không ngờ hai chị dâu này làm việc nhanh nhẹn hơn, bê một chiếc ghế đấu nhỏ rồi ngồi xuống. Trong phòng, Trần Tiêu và mẹ Trần Tiêu đang trò chuyện với Tô Ngọc Kiều, Trần Tiêu nhìn Tiêu An An mà thích vô cùng.
Thật mong đứa bé trong bụng cô cũng có thể là một cô con gái đáng yêu như vậy.
Mẹ Trần Tiêu là người trực tiếp đỡ đẻ cho cô, nhìn thấy Tiểu An An cũng rất vui, bệnh nghề nghiệp nổi lên còn kiểm tra Tiểu An An một lượt, cười nói:
"Nhìn cái má tròn này, ăn uống tốt thật."
Nhắc đến chuyện này, Tô Ngọc Kiều còn buồn bực, cô có thể nuôi không tốt sao.
Ngày nào mẹ cô cũng nhồi nhét cho cô uống đủ loại canh, bổ sung đến mức dinh dưỡng thừa luôn rồi, bụng cũng bắt đầu muốn có đứa bé thứ hai luôn rồi.
Lúc này, Lục Kiêu đạp xe từ thành phố về. Anh theo lời dặn của Dương Mẫn, đi mua một chùm pháo ngắn, ngoài ra còn mua thêm nhiều nguyên liệu tươi, tiện đường còn đi báo tin vui cho lão Ban, được anh ấy tặng khá nhiều đậu phụ.
Đậu phụ vừa ra lò còn nóng hổi, Lục Kiêu cầm vào bếp, trộm thêm một thìa đường sau lưng mẹ vợ, bưng vào cho Tô Ngọc Kiều ăn.
Thím Lưu nhìn hai miếng đậu phụ lớn đó thì nói sẽ rán chả đậu phụ, hầm canh đầu cá cho Tô Ngọc Kiều. Bữa trưa bày một bàn toàn món ngon. Khách đến ăn ai cũng khen thím Lưu nấu ăn ngon, chỉ có Tô Ngọc Kiều trong phòng uống canh đầu cá chẳng có vị gì, khó chịu vô cùng.
Lục Kiêu nhân lúc Dương Mẫn đang nói chuyện với mẹ Trần Tiêu, lén giấu một miếng thịt kho tàu vào cho cô giải thèm. Tô Ngọc Kiều há miệng ăn một miếng, ôm eo anh vui vẻ cọ cọ, ôi chao, vẫn là chồng cô biết thương cô.
"Được rồi, chỉ được ăn một miếng này thôi đấy, lát nữa đừng để mẹ phát hiện nha."
Lục Kiêu xoa đầu cô, cười nói.
"Ừm.”
Tô Ngọc Kiều nhai miếng thịt ba chỉ thơm phức nạc mỡ xen kẽ mà không nỡ nuốt xuống. Cô gật đầu, ăn một miếng này là cô thấy thỏa mãn lắm rồi.
Lục Kiêu ra ngoài, Tô Ngọc Kiều bế An An vừa tỉnh dậy đi loanh quanh trong phòng hai vòng, hôn hai cái vào khuôn mặt trắng trẻo của con gái. Tiểu An An bây giờ đã biết nhận người, bình thường thích mẹ nhất, chỉ cần Tô Ngọc Kiều
hôn cô bé là cô bé cười toe toét. Nhìn thấy mà đau lòng như vậy, anh cũng bế con gái mỗi ngày, tập luyện xong là bế không rời nhưng An An vẫn thích mẹ nhất, nghe thấy tiếng mẹ nói là cứ ngoái đầu nhìn.
Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Tô Ngọc Kiều vẫn phải ở cữ, may là lúc này Dương Mẫn đã không hạn chế cô ra khỏi phòng đi dạo nữa, chỉ là vẫn chỉ được ở trong sân.
Phạm vi hoạt động của Tô Ngọc Kiều được mở rộng thêm một chút, mỗi ngày dành ra nửa tiếng bế An An ngồi ở cửa phơi nắng diệt khuẩn. May là lúc này nhiệt độ vẫn chưa quá cao, nắng chiếu vào người ấm áp, rất dễ chịu. Hôm nay trời đẹp, Dương Mẫn và thím Lưu cùng nhau đem chăn gối của cô ra phơi, vỏ ga đệm cũng tháo ra giặt sạch. Dương Mẫn dùng một cái gậy gỗ nhỏ sạch đánh chăn, để nó trở nên bông xốp mềm mại hơn.
"Tối thì Lục Kiêu về thì con nói với nó, bảo nó tối đừng thức khuya nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, một mình mẹ cũng chăm sóc được tốt cho con và An An."
Vài ngày trước thím Lưu dậy đêm quên mặc áo, bị nhiệt độ đột ngột giảm xuống vào ban đêm làm lạnh, mấy ngày nay chưa khỏi hẳn nên không dám lại gần Tô Ngọc Kiều và An An, đến lượt trông đêm thì chỉ còn lại một mình Dương Mẫn.
Lục Kiêu sợ mẹ vợ ban đêm mệt mỏi, đã liên tục chăm sóc hai mẹ con Tô Ngọc Kiều mấy đêm rồi.
Tô Ngọc Kiều đưa tay che nắng cho An An đang ngủ trên mặt, nghe vậy liền nói với bà:
"Mẹ, thật ra ban đêm mẹ không cần phải thức đêm trông con đâu, Lục Kiêu cũng vậy."
"An An không quấy khóc nhiều, chỉ cần cách vài tiếng dậy cho bé bú một lần, thay tã là được."
Thấy Dương Mẫn còn muốn nói, Tô Ngọc Kiều liền nói:"Hơn nữa, bây giờ mẹ trông con, đợi tháng sau mẹ về thì sao. Không sao đâu mẹ, bình thường có Lục Kiêu giúp con trông, đợi con hết ở cữ mọi người đi rồi, hai đứa con mới thích nghi tốt hơn được chứ."
Không phải cô không thương Lục Kiêu mà sự thật vốn dĩ đã như vậy, đợi Dương Mẫn đi rồi, con cái chẳng phải vẫn do họ tự nuôi sao. Ban ngày Tô Ngọc Kiều có thể mang theo con đi làm, ban đêm vợ chồng họ thay nhau chăm sóc, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.
Bản thân Lục Kiêu cũng không thấy khó chịu. Thỉnh thoảng anh còn phải đi làm nhiệm vụ nên bình thường ở nhà đều cố gắng làm nhiều một chút
"Được rồi, hai đứa bàn bạc thế nào cũng được."
Dương Mẫn tự nghĩ. Đúng là như vậy, bà không thể rời khỏi thủ đô để trông con gái mãi được, cho dù bà có muốn, Tô Ái Hoa cũng không đồng ý.
Nói đến thím thì Lưu càng không thể, cha mẹ người thân của bà ấy đều ở thủ đô, làm sao có thể ở lại đây không về được.