Sau khi Dương Mẫn đi, cuộc sống của Tô Ngọc Kiêu bỗng trở nên bận rộn, bận đến nỗi cô không có thời gian để nhớ nhung. Một tuần sau khi hết ở cữ, Tô Ngọc Kiều đến bộ phận hậu cần để xin kết thúc nghỉ phép, bắt đầu mỗi ngày đưa Tiểu An An đi làm cùng. Ban ngày không thể qua loa như trước nữa, mỗi bữa ăn ít nhất phải đảm bảo cân bằng dinh dưỡng. Buổi sáng trước khi Lục Kiêu đi, anh sẽ nấu cháo cho cô hoặc luộc trứng nếu không lại hầm hai bát trứng hấp, một bát cho Tiểu Bảo còn một bát cho cô ăn. Thỉnh thoảng ăn ngán cháo rồi thì pha sữa bột hoặc mạch nha, buổi trưa không có cách nào khác, đi lại quá vất vả nên chỉ có thể tiếp tục ăn ở căng tin.
Như vậy thì bữa tối sẽ cố gắng làm thịnh soạn hơn một chút. May là Lục Kiêu luôn nhớ đến vợ con ở nhà, mỗi tối đều cố gắng về sớm hơn để chia sẻ với cô. Ngày đầu tiên Tô Ngọc Kiều đưa con đi làm, Lục Kiêu không yên tâm nên đưa cô và An An đến tận cửa phòng làm việc.
Mao Giai Mẫn và Hồ Lan Hương rất chăm sóc cô, bây giờ phần lớn phụ nữ đều như vậy nên cũng không có ai nói gì.
An An cách hai giờ phải bú sữa một lần, Tô Ngọc Kiều sáng dậy sẽ vắt sữa trước đến lúc ăn thì hâm nóng lại rồi cho cô bé ti, buổi trưa có thể về nhà rồi.Điều phiền phức duy nhất là Tô Ngọc Kiều không có thời gian giặt tã bẩn của An An, chỉ có thể đợi đến tối Lục Kiêu về giúp cô.
Trước đó Lục Kiêu đã bàn bạc với cô có nên tìm người giúp việc không, Tô Ngọc Kiều lúc đầu rất động lòng nhưng sau đó nghĩ lại vẫn từ chối.
Chưa nói đến chuyện khác, quân đội vốn có nhà trẻ, là do cô không yên tâm giao An An cho người khác trông nên mới không đưa đi. Bây giờ tuy có mệt một chút nhưng chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này là được.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Tô Ngọc Kiều giao con cho Lục Kiêu còn bản thân mình tranh thủ rảnh rỗi nửa ngày.
Trần Tiêu đỡ bụng đến tìm cô nói chuyện, Tô Ngọc Kiều lấy đĩa hoa quả ra mời cô ấy ăn.
Ở đây thứ phong phú nhất chính là hoa quả, tháng sáu tháng bảy
là thời điểm ăn đủ loại đào mận. Nào là đào lông, xuân đào, đào mật… Còn có ngũ nguyệt tiên, đào huyết…
Trước kia Tô Ngọc Kiều ở thủ đô còn không biết chỉ riêng đào đã có nhiều loại như vậy.
Còn có vải thiều mà Tô Ngọc Kiều thích nhất, lúc mới chín cô còn đang ở cữ nên không được ăn, may là bây giờ vẫn còn nhiều giống chín muộn. Trước lúc Dương Mẫn đi đã mua rất nhiều mang về.Nhưng vải thiều tính nóng, Tô Ngọc Kiều chỉ bày ra một đĩa nhỏ.
Trần Tiêu cũng không khách sáo với cô, hai người vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện, rất nhanh Trương Mai cũng tới tham gia.
"Chị nghe chồng chị nói, năm nay lệnh điều động đóng quân đã quyết định xuống rồi, hai nhà các em định thế nào?"
Trương Mai vừa nói vừa cắn một miếng mận đỏ, chua đến nỗi mắt nhắm tịt lại. Tô Ngọc Kiều đưa cho cô một quả vải để giải chua, cười nói:
"Chị dâu, cái đó là em chuẩn bị riêng cho Tiêu Tiêu đấy, vỏ chua lắm."
Trương Mai ăn một quả vải mới thấy dễ chịu hơn một chút, cô xua tay từ chối quả đào mà Tô Ngọc Kiều đưa cho:"Ui cha, chua đến nỗi răng chị mềm nhũn rồi, không được không được, quả mận này chua quá."
Sau khi nói chuyện phiếm, chủ đề lại quay về vấn đề trước đó, Trương Mai nói:"Lão Cố nhà chị định xem ý của đoàn trưởng Lục trước, nhưng chị đoán là An An nhà em còn nhỏ, phải một thời gian nữa mới đi được."
Cái lệnh điều động mà cô ấy nói là lệnh điều động đến nơi đóng quân, trước đó Tô Ngọc Kiều đã biết rồi. Các đoàn trong quân khu này mỗi năm đều phải luân phiên đến nơi đóng quân đóng giữ ba tháng, về thời gian thì có thể điều chỉnh được.
An An nhà cô ấy tính ra còn chưa đầy ba tháng, nếu Lục Kiêu chọn đi ngay bây giờ thì chắc chắn cô không thể đi theo.Được Trương Mai nhắc nhở, cô thực sự phải cân nhắc kỹ lưỡng.Trần Tiêu chen vào nói.
"Trường Tinh đã nói với tôi, anh ấy muốn đợi tôi sinh xong rồi mới đi."