Mấy ngày nay mới đến đồn trú, có rất nhiều công việc quân vụ cần sắp xếp, Lục Kiêu bận đến nỗi ước gì mình có thể tách ra làm hai, nhưng vẫn không quên quan tâm đến vợ con ở nhà. Anh chưa bao giờ cho rằng việc nhà phải để Tô Ngọc Kiều làm hết, anh chỉ thương cô vất và, nghĩ cách giúp cô giảm bớt gánh nặng. Buổi tối nằm trên giường, Tô Ngọc Kiều cũng nằm trong lòng anh hỏi anh, như vậy có phải là đảo lộn thứ tự không. Vốn dĩ vợ quân nhân đến đây là để chăm sóc chồng, nhưng không ngờ bây giờ ngược lại còn cần anh lo lắng khắp nơi. Lục Kiêu ôm cô, rất nghiêm túc nói với cô rằng không phải như vậy.
"Anh rất muốn cùng em và con làm bất cứ việc gì, mọi phiền phức của em đều có thể giao cho anh giải quyết, đây là điều anh nên làm với tư cách là một người chồng."
Mới đến đây mấy ngày thì đã đến tháng mười, chênh Lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm càng lớn, Tô Ngọc Kiều sáng dậy phải mặc thêm một chiếc áo len mỏng bên ngoài áo sơ mI. Bếp lò than trong bếp tối qua quên thay than mới đã tắt, Tô Ngọc Kiều dùng nước còn hơi ấm trong ấm đun nước để đánh răng rửa mặt, sau đó dùng kẹp gắp than mới sang nhà Trương Mai lấy lửa về bắt đầu nấu bữa sáng.
Hôm qua buổi sáng Lục Kiêu dẫn đội đi tuần tra, đến tối vẫn chưa về.
Sáng nay đương nhiên không có ai dậy sớm nấu bữa sáng cho họ.
Tô Ngọc Kiều vo gạo, lại cắt một củ khoai lang to bằng bàn tay cho vào nấu cùng cháo, trên thớt bên cạnh là đĩa dưa cải muối mà Trương Mai vừa đưa cho cô.
Khi những hạt gạo trong nồi sôi lên, Tô Ngọc Kiều dùng thìa vớt những quả trứng đã chín trong đó ra, lại khuấy cháo thêm khoảng mười phút nữa mới đậy nắp nồi lại.
Cô sang phòng Tiểu Bảo bên cạnh đánh thức con trai, hôn lên trán con, giục con mau dậy, sau đó lại quay về phòng ngủ bế An An.
Con gái đã tỉnh được một lúc rồi nhưng không khóc không quấy, tự mình nằm đó duỗi tay duỗi chân chơi, thấy mẹ đến thì vui vẻ giơ tay về phía cô đòi bế.
"An An tỉnh rồi à, mẹ mặc quần áo đẹp cho con nhé! Sáng nay ăn cháo khoai lang
ngọt lịm, An An chắc chắn sẽ thích."
Bây giờ Tô Ngọc Kiều rất thích nói chuyện với con gái, vì An An thích có người chơi với mình, mỗi lần cô nói gì cũng đều vui vẻ “a a” đáp lại. Đứa trẻ hơn năm tháng tuổi không hiểu người lớn nói gì, nhưng nó biết là đang nói với mình, bất kể là gì cũng đều đáp lại.
Đôi khi còn nghiêng đầu tò mò nhìn cô, như thể đang vận dụng cái đầu nhỏ của mình để cố gắng hiểu lời cô nói, trông rất đáng yêu. Mặc quần áo xong cho An An, Tô Ngọc Kiều lại đội cho con một chiếc mũ mỏng, đi tất và giày mềm đế mềm, sau đó bế An An đi ra ngoài.
Hôm trước Lục Kiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi làm cho An An một cái nôi có thể đung đưa đặt ở phòng khách để tiện cho Tô Ngọc Kiều khi làm việc nhà vẫn có thể nhìn thấy con bất cứ lúc nào. Sau khi bế con gái ra ngoài, Tô Ngọc Kiều thấy Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn tự mình lấy nước rửa mặt, cô đi tới cầm phích nước pha cho cậu bé một chậu nước ấm.
Bản thân cô thích dùng nước ấm để rửa mặt, cô thấy như vậy tốt cho da, nên dạy cả nhà cùng làm theo. Chỉ có Lục Kiêu là không nghe lời cô, anh luôn thường xuyên tắm nước lạnh vào mùa đông, nói mãi cũng không nghe. Nhưng con trai con gái đều do cô sinh ra, nhất định phải bồi dưỡng cho chúng những thói quen tốt từ nhỏ, tuyệt đối không thể học theo sự thô lỗ của ba chúng.
"Phải dùng nước ấm để rửa mặt, Tiểu Bảo sao con lại quên rồi, nếu dùng nước lạnh để rửa mặt, con sẽ trở nên xấu xí, mẹ sẽ không thích hôn con nữa."
Tô Ngọc Kiều vắt một chiếc khăn ướt, vừa lau mặt cho con gái vừa dạy dỗ con trai.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn rời khỏi vòi nước, đi đến bên mẹ ngoan ngoãn lấy nước trong chậu rửa mặt, cậu bé nhíu mày hỏi lại:"Ba cũng dùng nước lạnh để rửa mặt nhưng mẹ vẫn hôn ba mà?"