Vừa nãy Trương Mai vội vàng làm rơi mất cái rổ tre, nấm mỡ gà bên trong rơi ra rất nhiều, Tô Ngọc Kiều nhặt lại chúng, sau đó lại di chuyển quanh đó để tiếp tục hái nấm.
Tiểu Bảo và Cố Hương cũng ngoan ngoãn không đi xa, hai đứa vây quanh An An nói chuyện ríu rít, An An thỉnh thoảng lại “á á” hai tiếng hưởng ứng, mấy đứa ông nói gà bà nói vịt cũng rất vui vẻ.
Cố Hương chọn ra những bông hoa đẹp từ bó hoa lớn mà cô ấy vừa hái được rồi lại cắm thêm vài bông lên mũ của An An, sau đó ngập ngừng đi đến bên cạnh Tô Ngọc Kiều, muốn nhờ dì Ngọc Kiều cũng tết cho cô bé một vòng hoa đẹp.
"Được, cháu đợi cô một chút."
Tô Ngọc Kiều bỏ nấm trong tay vào giỏ tre, sau đó lại lấy khăn tay lau sạch tay, rồi bắt đầu ngồi bên cạnh mấy đứa trẻ để tết vòng hoa cho cô bé.
Tiểu Bảo lắc lắc cánh tay cô ấy nũng nịu:
"Mẹ ơi, con cũng muốn."
Tô Ngọc Kiều tết xong cho Cố Hương thì cũng tết cho cậu con trai một vòng hoa cài rất nhiều hoa nhỏ màu xanh.
Cô ấy nhìn hai đứa trẻ đội vòng hoa vênh váo đi lại, tay ngứa ngáy cũng tết cho mình một cái.
Vừa đội lên đầu thì Trương Mai đã quay lại, cô liền hỏi:
"Người thế nào rồi?"
Trương Mai đi đến ngồi xuống nói:
"Không sao, chỉ là bị trẹo chân một chút, ước chừng bảy tám ngày sau mới có thể cử động được."
Không sao là được rồi, Tô Ngọc Kiều đưa tay chỉnh lại vòng hoa, sau đó nhanh chóng quên bẵng chuyện này.
Hai người hái xong nấm, Trương Mai còn dẫn hai đứa trẻ vào trong rừng hái rất nhiều quả dại chua chua ngọt ngọt.
Tiểu Bảo cầm quả hồng gai đỏ tươi đến cho cô ấy ăn, Cố Hương cũng theo sau dùng quần áo đựng một nắm lớn quả hoàng bách đến cho cô ấy.
Cô bé cười híp mắt nói:
"Cảm ơn dì Ngọc Kiều đã tết vòng hoa cho cháu."
Tô Ngọc Kiều xoa đầu hai đứa trẻ, vui vẻ nhận lấy.
Trở về khu nhà quân nhân, hai người dẫn đầu mấy đứa trẻ đến nhà Trần Tiêu.
Trần Tiêu bế Thiết Đản ra sân phơi nắng, thấy họ đi vào thì đặc biệt ngưỡng mộ than:
"Từ khi có hai đứa này, tôi ngủ cũng không ngon, cũng không được tự do, cũng không đi đâu được."
“Có gì đâu, lần sau chị bế một đứa, rồi chúng ta cùng đi hái rau dại.”
Trương Mai đưa cho cô xem nấm hái được hôm nay, tiện tay đón lấy Thiết Đản trong lòng cô rồi bế lên lắc lắc hỏi:
“Đây là anh cả hay anh hai vậy, hai đứa trẻ nhà em bây giờ càng lớn càng giống nhau rồi.”
“Đây là Thiết Đản, là thằng cả. Đúng rồi, nếu không phải ngày nào em cũng trông chừng, thì cũng sắp không phân biệt được rồi.”
Trần Tiêu cười nói, cũng may là nhờ mẹ cô đi khắp nơi tìm kiếm đồ tốt bồi bổ cho cô, Thiết Đản và Cương Đản ti sữa mẹ, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã nuôi
dưỡng chúng giống như những đứa trẻ sinh ra bình thường vậy.
Sau khi được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, hai đứa sinh đôi này càng lớn càng giống nhau, giống như được đúc ra từ một khuôn với ba của chúng vậy.
Đôi khi Trần Tiêu không khỏi oán thán, cô đã cố gắng hết sức sinh con nhưng đứa trẻ lại giống Tống Trường Tinh hơn.
Về điểm này, Tô Ngọc Kiều vẫn có quyền lên tiếng, cô ấy khuyên cô:
“Không sao đâu, trẻ con lúc nhỏ giống ai thì lớn lên lại giống người khác.”
Ví dụ như Tiểu Bảo nhà cô ấy vậy, hồi nhỏ ai nhìn thấy cũng đều nói giống cô ấy, nhưng càng lớn lại càng giống Lục Kiêu.
Nghĩ đến chuyện này cô ấy cũng buồn, Tiểu An An nhà cô ấy bây giờ cũng rất giống cô ấy, hy vọng con gái lớn lên đừng giống ba quá.
Cô ấy thực sự không muốn nhìn thấy một cô bé ngoan ngoãn mềm mại, lại có khuôn mặt của Lục Kiêu, buộc tóc bím và mặc váy hoa, hình ảnh đó, cô ấy chỉ nghĩ thôi cũng thấy.
Nhưng mà, ừm, sao lại thấy như vậy cũng rất thú vị nhỉ.
“Phụt!”
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Kiều còn tự cười mình.
“Ngọc Kiều cười gì vậy, em nghĩ ra cách chế biến nấm này thế nào rồi à?”
Trương Mai quay đầu hỏi cô ấy.
Tô Ngọc Kiều “à” một tiếng, lắc đầu tỏ ý không biết.
Trần Tiêu nhìn nấm mỡ gà mà họ hái về, khen ngợi một tiếng rồi mới nói:
“Nếu có gà tươi thì tốt rồi, dù là hầm canh hay xào thì chắc chắn sẽ rất thơm ngon."
Trương Mai phụ họa theo:
“Đúng vậy, nếu không có gà thì cá cũng được, món này xào riêng cũng rất ngon nhưng nếu ăn kèm với đồ mặn thì ngon hơn.”
Đáng tiếc là họ không biết săn bắn, ở đây cũng không có ao cá, tiếc thật.
“Không sao, thứ này còn nhiều lắm, đợi mấy hôm nữa trại tổ chức cho chiến sĩ đi săn thì chúng ta lại đến xin nhà ăn hai con là làm được.”
Trương Mai hào hứng nói.
Nói về chuyện ăn uống, có lẽ cô ấy và Trần Tiêu có thể nói chuyện hợp nhau, Tô Ngọc Kiều tuy là một người vụng về nhưng không ngăn cản cô ấy nghe, nghe xong về nhà sẽ để Lục Kiêu làm cho cô ấy ăn.
“Ôi, suýt thì quên mất giờ ăn.”
Ba người thảo luận một lúc về cách chế biến nấm này, nói chuyện một hồi thì đều cảm thấy đói, kết quả nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ ăn trưa rồi.