Tiểu Bảo cũng có chút sợ sệt, cứ nằm trong lòng mẹ không chịu ra ngoài, chân cũng không muốn chạm đất, Tô Ngọc Kiều đành đưa An An cho Trương Mai bế, còn cô thì ôm Tiểu Bảo dỗ dành. Cố Hương lớn hơn Tiểu Bảo vài tuổi, cũng hồi phục nhanh hơn nhiều, lau nước mắt xong lại nói chuyện với Hồ Tử ở bên cạnh. Tô Ngọc Kiều lấy mấy viên kẹo sữa trong túi ra, bóc một viên đút cho Tiểu Bảo ăn, những viên còn lại thì đưa cho Hổ Tử và Cố Hương. Hổ Tử nhìn mẹ mình trước, được mẹ cho phép mới đưa tay nhận kẹo sữa, vui vẻ nói: "Cảm ơn dì. "
"Cảm ơn dì Ngọc Kiều". Cố Hương cũng ngọt ngào cảm ơn cô. Cô xoa đầu hai đứa trẻ, cười lắc đầu:
"Không cần cảm ơn, dì mới phải cảm ơn các con vì đã bảo vệ em trai. "
Tiểu Bảo được mẹ dỗ dành một lúc mới bình tĩnh lại, hai mắt ướt đẫm nước mắt, Tô Ngọc Kiều bế An An, dắt Tiểu Bảo về nhà rửa mặt.
Về đến nhà, cô đặt An An vào nôi trước, Tô Ngọc Kiều cầm khăn mặt đã làm ướt, lại bế con trai ngồi vào lòng.
"Tiểu Bảo của chúng ta làmột chàng trai nhỏ, không sao đâu, mẹ lớn thế này còn sợ rắn cơ mà, bây giờ không còn rắn nữa rồi, không sợ không sợ nhé. "
Mũi con trai khóc đỏ cả lên, Tô Ngọc Kiều lau mặt cho con xong lại bôi phấn thơm, ôm hôn Tiểu Bảo mấy cái, Tiểu Bảo mới cười trở lại. Tiểu Bảo bình tĩnh lại, ôm cổ cô nói câu đầu tiên:
"Mẹ ơi, dì kia gọi con sang lấy lạc. "
Ý của con là, cô kia gọi con sang lấy đồ ăn nên con mới vô tình suýt dẫm phải rắn, nếu con không ăn thì sẽ không gặp phải chuyện này. Nhưng Tô Ngọc Kiều nghe con trai nói vậy, trong lòng lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không hay.
Liệu có phải Dương Tú Nga cố tình gọi bọn trẻ sang không, cô ta biết ở đó có rắn, cố tình dọa bọn trẻ? Ý nghĩ này thật kỳ lạ, trước không nói đến chuyện cô và Dương Tú Nga không có mâu thuẫn gì, cho dù có thì cô ta cũng không cần phải nhắm vào một đám trẻ con chứ.
Nhưng suy đoán này cứ quanh quẩn trong đầu Tô Ngọc Kiều, không sao xua đi được. Tô Ngọc Kiều cúi đầu hỏi Tiểu Bảo:
"Cô ấy chỉ gọi một mình con hay gọi cả mọi người sang?"
Tiểu Bảo không hiểu ý mẹ,
nhíu mày kể lại cũng không rõ ràng lắm:
"Cô ấy gọi con, chị Hương Hương và anh Hổ Tử, chúng con cùng nhau đi lấy lạc"
Để làm rõ, Tô Ngọc Kiều lại vẫy tay gọi Cố Hương và Hổ Tử đang chơi đùa bên ngoài vào, lấy đồ ăn vặt cho bọn trẻ, mỉm cười hỏi lại một lần nữa.
Cố Hương năm nay đã chín tuổi, cô bé nói chuyện rất mạch lạc, kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho Tô Ngọc Kiều nghe.
"Con với Tiểu Bảo, và cả Hổ Tử, chúng con đang bắt châu chấu trên bãi cỏ bên kia, cô Dương tự nhiên gọi Tiểu Bảo đến nhà cô ấy lấy lạc ăn, còn nói chân cô ấy không tiện, bảo Tiểu Bảo đứng bên hàng rào đưa cho cậu ấy, con sợ Tiểu Bảo không với tới nên đi cùng, sau đó thì thấy bên hàng rào có một con rắn dài như vậy, con hét lên một tiếng, kéo Tiểu Bảo định chạy thì Hổ Tử chạy đến ném con rắn ra ngoài. "
Lời kể của Hổ Tử về cơ bản cũng giống như cô, khu nhà quân nhân cũng không có mấy gia đình, bọn trẻ đều quen mặt mấy chị em vợ quân nhân, bình thường cũng không đề phòng, bởi vì mấy chị vợ quân nhân thấy trẻ con đều thích cho chúng đồ ăn, nên Tiểu Bảo và Cố Hương mới không đề phòng mà bị Dương Tú Nga gọi đi.
Nghe xong lời bổ sung của hai đứa trẻ, sắc mặt Tô Ngọc Kiều lập tức trầm xuống, lại nhớ đến không được dọa trẻ con, nên vẫn cười với chúng, để chúng ở nhà chơi với Tiểu Bảo một lát.
Lúc này Tô Ngọc Kiều đã rất chắc chắn Dương Tú Nga chắc chắn biết trước ở đó có rắn, cô ta biết ở đó có rắn mới gọi Tiểu Bảo đi.
Nghe Tiểu Bảo và Cố Hương kể lại, lúc đầu cô ta chỉ gọi một mình Tiểu Bảo, nếu không phải Cố Hương lo lắng cho em trai mà đi theo, nếu không phải Hổ Tử không sợ rắn kịp thời ném rắn đi, Tô Ngọc Kiều không dám tưởng tượng Tiểu Bảo sẽ thế nào.
Bị cắn một cái cũng là nhẹ, chỉ sợ để lại tâm lý sợ hãi cho con trai.
Dương Tú Nga, sao cô ta dám!