!
Trong nhà máy dệt có hai giờ ăn cơm và nghỉ trưa, sau khi ăn xong ở căng tin, Tô Ngọc Kiều phát biết mình có thể về cùng con trai nghỉ trưa liền mang theo món thịt kho tàu chào tạm biệt Phùng Giai.
Từ nhà máy đi bộ về sân nhà không đến mười phút, về đến nhà thì trong nhà cũng vừa ăn xong, chị dâu Chu Đan Đan cũng có mặt ở nhà.
Tiểu Bảo vừa nhìn thấy cô thì bĩu môi ra vẻ giận dỗi nhưng cậu bé vưới cặp chân nhỏ nhắn chạy lon ton về phía cô hờn dỗi.
“Tại sao mẹ không đến đón con?”
Tô Ngọc Kiều ngồi xổm xuống sờ đầu con trai, xin lỗi nói:
“Mẹ xin lỗi Tiểu Bảo, buổi chiều nhất định mẹ sẽ đi đón con được không?”
Nói xong bế con trai ngồi xuống cạnh bàn ăn, cô đưa thịt kho tàu trong tay cho thím Lưu, nói chuyện với Dương Mẫn về việc gần đây phải đi vào nhà máy để học tập.
Dương Mẫn nhìn cô kinh ngạc:
“Không phải con vào nhà máy nghe điện thoại của Lục Kiêu à? sao tự nhiên lại muốn vào nhà máy?”
“Không phải vào nhà máy, con chỉ muốn cảm nhận xem môi trường làm việc như thế nào, nhân tiện học hỏi kinh nghiệm một chút.
”
Tô Ngọc Kiều mang văn mẫu buổi sáng lừa dối ba Tô ra nói thêm một lần nữa.
“Không phải con sắp đi theo vào quân đội rồi hay sao, đến đó rồi không thể mỗi ngày đều ở trong nhà được, bộ đội chắc chắn không náo nhiệt như ở Bắc Thành được.
Con ngày nào cũng phải ở trong nhà thì buồn chán chết mất.
”
“Hơn nữa con ở nhà còn có mẹ với cha cho con ít tiền tiêu vặt, con dẫn theo Tiểu Bảo qua bên kia thì tiền lương của Lục Kiêu sao có thể nuôi sống được cả nhà ba người.
”
Tô Ngọc Kiều nói rất thản nhiên, dù sao cha mẹ trợ cấp cho cô là thật, cô vẫn còn đang ở nhà mẹ đẻ cho nên cũng không sợ nói ra điều đó.
“Con có thể chịu ấm ức nhưng con trai của con thì không được, Vừa lúc con cũng tìm lớp học, vừa không nhàm chán còn có thể kiếm được tiền tiêu, đúng là đẹp cả đôi đường.
”
Chu Đan Đan nghe không muốn ngắt lời nhưng càng nghe càng không khỏi muốn phàn nàn, khóe miệng âm thầm nhếch lên,