Tính từ ngày xảy ra chuyện chỉ mới ba năm ngày, mấy chị em dâu trong khu nhà quân nhân đã được xem một vở kịch đặc sắc. Phó tiểu đoàn Dương muốn bỏ Dương Tú Nga, hai vợ chồng đánh nhau một trận lớn, mặt phó tiểu đoàn Dương bị cào rách, chân Dương Tú Nga còn chưa lành hẳn đã lại bị thương, lần này thì gãy xương luôn. Cũng nhân cơ hội này, phó tiểu đoàn Dương không nói hai lời, thu đọn đồ đạc của cô ta, nửa đêm liên lạc với người đưa cô ta về khu quân sự làm thủ tục ly hôn.
Ngày Dương Tú Nga đi đã làm ầm ĩ một trận, lúc này cô ta vẫn chưa nghĩ thông được là vì sao, chỉ một mực nắm lấy phó tiểu đoàn Dương mắng là tên bạc tình, giàu sang thì muốn vứt bỏ vợ con. Phó tiểu đoàn Dương không muốn làm lớn chuyện, hiếm khi không cãi lại, chỉ là lần này anh ta đã quyết tâm bỏ vợ, mặc kệ Dương Tú Nga làm ầm ĩ thế nào cũng không chịu nhượng bộ.
Lúc này anh ta cũng đã nghĩ thông suốt, lấy một người vợ đầu óc không tỉnh táo, còn không bằng ở vậy cho an toàn, ít nhất cũng không có ai vào những thời điểm quan trọng kéo chân anh ta lại. Trận náo loạn này xem r, cũng chỉ có Tô Ngọc Kiều là người thật lòng vui mừng. Cuối cùng cũng trút được cơn tức, quả nhiên Lục Kiêu nói đúng, đối phó với loại người vừa độc ác vừa ngu ngốc này, chỉ dọa dẫm cô ta thôi là không đủ, phải đâm vào chỗ đau của cô ta mới khiến cô ta khắc cốt ghi tâm.
Trương Mai liên tưởng đến chuyện Tô Ngọc Kiều mấy ngày trước nói sẽ tặng trứng gà cho Dương Tú Nga sau, mơ hồ như hiểu ra điều gì đó.
Sau khi Dương Tú Nga bị đuổi đi, cả khu nhà quân nhân chỉ còn lại bốn nhà.
Ba người kia vốn dĩ đã rất hợp nhau, giờ lại thêm một Miêu Phượng tính tình thẳng thắn không có ác ý, không còn người gây chuyện, cuộc sống hoàn toàn bình yên trở lại.
Miêu Phượng làm việc nhanh nhẹn và dứt khoát, rất hợp với Trương Mai, thêm nữa cô ấy là người bản địa, rất quen thuộc với những thứ trong rừng, hai người thường hẹn nhau cùng vào rừng.
Tô Ngọc Kiều thỉnh thoảng cũng sẽ đưa con gái đi cùng họ lên sườn đồi gần đó hái rau dại, hái nấm.
Cũng không phải để hái được bao nhiêu, chủ yếu là để ra ngoài chơi, thư giãn tinh thần.
Mỗi khi như vậy, Trần Tiêu lại đặc biệt hâm mộ cô ấy, An An thực
sự rất ngoan, đặc biệt là khi bé con có thể ăn dặm, Tô Ngọc Kiều đưa bé ra ngoài thậm chí còn không cần lo chuyện cho bé ti.
Hai đứa Thiết Đản và Cương Đản nhà cô ấy còn nhỏ, khóc rất to, lại còn thích tranh giành, Trần Tiêu không thể rời tay dù chỉ một khắc. Tính ra thì cô ấy đến đồn trú cũng đã gần một tháng, đừng nói đến trạm y tế, cô ấy thậm chí còn chưa ra khỏi cửa mấy lần, đếm trên đầu ngón tay là đủ.
Vì vậy khi cô ấy khó khăn lắm mới bắt được Tống Trường Tinh lúc nghỉ ngơi, dứt khoát ném cả hai đứa trẻ cho anh ấy để anh ấy trông, còn cô ấy thì dọn dẹp rồi háo hức theo mấy người Tô Ngọc Kiều vào núi chơi.
"Sữa bột của con trai anh em để trên bàn phòng khách rồi đấy, một lần hai thìa, pha với một phần ba bình nước nóng, pha xong anh tự thử nhiệt độ trước rồi mới cho chúng nó uống. "
"Tã ở trong cái hòm gỗ cuối giường, chồng bên trái là của Thiết Đản, chồng bên phải là của Cương Đản, thay xong nhớ giặt luôn, đừng đợi em về rồi mới giặt nghe chưa?"
Trần Tiêu dặn dò anh ấy tất cả những gì có thể nghĩ đến, sau đó xách cái gùi lên rồi nhanh chân ra khỏi cửa, như sợ anh ấy đổi ý. Tống Trường Tinh trước bế một đứa, sau lưng buộc một đứa, đúng kiểu ông ba bỉm sữa, thấy vợ sắp đi, anh ấy lập tức duỗi tay ra muốn ngăn lại:"Tiêu Tiêu, em thực sự cứ thế mà đi à?"
Trần Tiêu quay đầu lại, vẻ mặt thảnh thơi:"Con trai đâu phải chỉ của mình em, tại sao ngày nào cũng là em trông, hôm nay giao hết cho anh đấy. "
Gần đây là thời điểm tốt nhất để lên núi hái đồ rừng sau khi vào thu, hai hôm trước Trương Mai và Miêu Phượng vào núi phát hiện một mảnh rừng thông nhỏ, còn có mấy cây hạt dẻ và cây óc chó dại, hôm nay bọn họ định vào hái ít về. Không đầy ba tháng nữa là đến Tết rồi, tích trữ nhiều một chút để đến Tết rang lên đãi khách cũng là thứ rất tốt.
"Ngọc Kiều, Ngọc Kiều cô xong chưa?"
Trần Tiêu ra khỏi cửa, chưa đi xa đã rẽ vào nhà Tô Ngọc Kiều gọi cô ấy.
"Đến rồi đây. "