Bà Lục nhìn thấy hai đứa con trai bình an trở về thì mới yên lòng, vội vàng đi nấu hai bát mì nóng cho bọn họ. Tô Ngọc Kiều bế An An đi theo Lục Kiêu vào nhà, nhịn không được hỏi: "Sao đến giờ anh mới vê?"
"Gặp phải một đàn heo rừng nhỏ, làm lỡ chút thời gian. "
Lục Kiêu nhàn nhạt nói.
Sợ cô lo lắng, cho nên anh cũng không nói tình huống cụ thể cho cô biết. Trên thực tế, con người dưới tình huống trong tay không có vũ khí, ở trong núi gặp phải loại động vật quần cư cỡ lớn này là một chuyện rất nguy hiểm, tuy rằng đại đội trưởng đã giao cho anh một khẩu súng nhưng loại súng kia đã sớm bị loại bỏ, âm thanh phát ra có thể nói là vô cùng lớn, lực giật lại mạnh, mỗi lần bắn một phát còn phải lên đạn một lần, đặt ở trong thời khắc mấu chốt thì căn bản là không có tác dụng. Cũng may là bọn họ may mắn, sau khi đánh được một con, những con còn lại thấy thế liền hoảng hốt bỏ chạy, nếu không thì dưới tình huống hôm nay, bọn họ quả thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai anh em nhà họ Lục thay quần áo xong, đang ngồi trong nhà chính ăn mì thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người tới gọi bọn họ đi đến bộ phận đại đội lấy thức ăn.
Lục Kiêu nói:
"Anh, anh đi đi, em không đi. "
Anh cả Lục hiểu ý em trai mình, chỉ cần nhìn ánh mắt nóng bỏng của đại đội trưởng khi nhìn Lục Kiêu là biết, nếu như anh mà tới thì chắc chắn sẽ bị ông ấy túm lấy khen ngợi trận. Tính tình Lục Kiêu xưa nay vẫn luôn trầm mặc ít nói, đương nhiên không thích những tình huống như thế, anh cả Lục vỗ vỗ bả vai em trai, lau miệng rồi đứng lên đi theo người kia.
Tô Ngọc Kiều cũng không có hứng thú gì đối với chuyện phân chia heo rừng này, bởi vì lúc ở trạm quân sự bên kia cô đã gặp quá nhiều rồi.
Bây giờ cô vẫn mong chờ về việc giết lợn Tết mà lúc sáng mẹ chồng đã đề cập đến hơn.
Cảnh tượng giết lợn rất đẫm máu, lúc trước khi đại diện cho bộ đội xuống nông thôn mua sắm cô đã từng thấy qua một lần rồi, nhưng vẫn chưa từng ăn tiết canh và ruột lợn bao giờ. Bà Lục cười nói:"Vậy chờ ngày mai phân chia thịt lợn xong, mẹ nấu cho con ăn thử ha. "
Mấy ngày sau Tết vẫn luôn bề bộn nhiều việc, hôm trước vừa mới đục băng bắt cá xong, hôm nay lại lên núi săn thú, đại đội trưởng cũng không cho người ta rảnh rỗi ngày nào, ngày hôm sau liền kêu gọi những người có kinh nghiệm trong thôn tập trung lại bắt đầu giết lợn ăn Tết. Năm nay đại đội bọn họ được chia cho ba con lợn rưỡi, những người có kinh nghiệm giết heo trong đội đều đi theo đại đội trưởng đến chuồng nuôi heo ở công xã bắt heo, tranh thủ bắt hai con heo mập trở về. Sáng sớm bà Lục và Trương Tiểu Hồng đã xuất phát, trong tay cầm chậu và giỏ chuẩn bị đi đến đại đội xếp hàng chờ lĩnh thịt heo.
Hôm nay Lục Quân hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi, lúc này cậu đang quấn lấy Lục Kiêu đòi anh kể lại chuyện đi săn heo rừng ở trên núi ngày hôm qua. Tối hôm qua cậu đã nghe anh cả miêu tả lại cảnh tượng gay cấn kia một lần, cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi mình không được tận mắt nhìn thấy,
cho nên bây giờ mới nằng nặc đòi nghe người trong cuộc kể lại một lần nữa. Từ sau khi Lục Kiêu trở về cho đến nay, người làm anh cảm thấy phiền nhất chính là cậu em trai này, ngay cả con trai Tiểu Bảo của anh cũng không bám người như thế.
"Anh ba, em còn chưa từng nhìn thấy súng thật bao giờ đâu, anh kể cho em nghe với, lúc bắn súng có cảm giác như thế nào?"
Lúc nói ra lời này, hai mắt Lục Quân sáng bừng. Lục Kiêu nhắc bình nước xuống chuẩn bị pha sữa cho con gái uống, bây giờ hầu như An An chỉ uống sữa mẹ một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối trước khi đi ngủ, mỗi ngày cứ đến khuya là anh sẽ thức dậy pha sữa bột cho con gái, để cho vợ có thể yên tâm mà ngủ, cho nên động tác vô cùng thuần thục.
Đối với câu hỏi sờ lên súng có cảm giác gì của Lục Quân, Lục Kiêu cảm thấy không có gì để nói cả, bởi vì anh đã sờ quá nhiều lần rồi, căn bản không có cảm giác gì nữa. Cho nên anh chỉ nói:"Chờ đến khi em tự mình trải nghiệm là sẽ biết thôi. "
Lục Quân thở dài một tiếng, anh ba muốn cậu thi vào trường quân đội, thế nhưng chờ đến khi cậu có thể thi vào trường quân đội để sờ được súng thì phải chờ đến năm nào đây? Đáng tiếc anh ba từ trước đến nay chỉ mê vợ, phải chi anh cũng mê vũ khí giống như cậu thì có lẽ vẫn còn có thể trò chuyện thêm được hai câu. Mặc dù Lục Kiêu không thể hiện rõ tình cảm của mình, nhưng thông qua những hành động của anh, bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra anh yêu vợ mình nhiều đến mức nào.
Anh ba của cậu, Lục Kiêu, đích thị chính làmột tên cuồng vợ! Chỉ cần Tô Ngọc Kiều nói một câu, cho dù có là việc gì đi chăng nữa thì anh ấy chắc chắn cũng sẽ làm. Trong lòng Lục Quân cảm thấy vô cùng khó hiểu, cậu thường nghe đám bạn bè bên cạnh tưởng tượng về cuộc sống của bọn họ sau khi kết hôn, cái gì mà sau khi cưới vợ sẽ có người bưng đồ ăn, bưng đồ uống lên tận miệng cho bọn họ chứ!
Ở trong mắt cậu, tình thế của hai vợ chồng Lục Kiêu là hoàn toàn trái ngược, dường như Tô Ngọc Kiều chỉ cần nằm yên ở trên giường, tự khắc Lục Kiêu sẽ tình nguyện bưng cơm rót nước cho cô.
Tuổi còn nhỏ không hiểu nhiều, Lục Quân buồn bực một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ đành quên chuyện này đi, lại vui vui vẻ vẻ cùng một đám con nít khác chạy ra ngoài bắt chim chơi.
Lục Mai Hoa trở về phòng lấy mấy quyển vở, lúc đi ra thì đã không thấy bóng dáng Lục Quân đâu, cô tức giận đến dậm chân:
"Anh ba, Tiểu Quân ham chơi như vậy, anh nghĩ nó có thể thì được vào trường quân đội sao? Em không cảm thấy như vậy!"
Uổng công cô đã thức cả đêm để chỉnh sửa bài tập cho cậu, còn cậu thì lại chẳng có một chút quan tâm nào!
"Có thi đậu hay không còn phải dựa vào chính nó."