Sáng 30 sau khi ăn sáng xong, Tô Ái Hoa và Tô Vũ cùng nhau đưa gia đình em gái đến bến xe, nhìn họ lên xe rồi hai cha con mới đi. Lần chia tay này phải đến sau Tết mới gặp lại. Trước khi đi, Tô Ngọc Kiều đã nói với người nhà, mùng 2 Tết sẽ không về. Họ đã mua vé tàu ngày 6, đợi đến ngày 4 mới về ở một ngày rồi lại đi.
"Mẹ ơi, bên ngoài tuyết rơi rồi!"
Tiểu Bảo nằm ở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, chỉ vào những bông tuyết đang bay lả tả từ trên trời xuống cho Tô Ngọc Kiều xem.
Lúc đầu chỉ là những hạt tuyết nhỏ ti tỉ xen lẫn với một số bông tuyết nhỏ, đến khi xe chạy vào bến xe huyện, những bông tuyết nhỏ bên ngoài đã trở thành những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay đầy trời. Những bông tuyết dày đặc bay đầy trời che khuất tầm nhìn của mọi người, Tô Ngọc Kiều và những người khác vừa xuống xe đã bị tuyết trắng phủ đầy đầu đầy người. Lục Kiêu mở rộng áo khoác trùm lên người con trai, một tay xách đồ, đưa tay ra sau lưng Tô Ngọc Kiều, che chở cho hai mẹ con đi ra ngoài.
May mà tuyết trên mặt đất chưa dày lắm, Tô Ngọc Kiều nhìn qua khe hở nhỏ trước mắt, thấy Lục Phong Thu đang đi vào.
Trên vai và đầu ông đều phủ đầy tuyết, lông mày và ria mép lộ ra bên ngoài đều đóng một lớp sương trắng.
Nhưng cách một đoạn ngắn, Tô Ngọc Kiều vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt ông.
Lục Phong Thu khoanh tay bước nhanh tới, giọng nói lớn hào sảng vui vẻ nói:
"Ba đoán các con ở trên xe này, nhanh lên đi thôi, chúng ta nhanh về nhà kẻo lát nữa tuyết rơi nhiều thì đường không đi được nữa. "
Gió tuyết quá lớn, mọi người đều không có tâm trạng nói chuyện phiếm, Lục Phong Thu dẫn con trai con dâu đi đến chỗ ông dừng xe bò rồi vén lớp rơm phủ trên ván xe để Lục Kiêu đỡ họ nhanh chóng lên xe. Vội vội vàng vàng, khi về đến nhà họ Lục thì chưa đến trưa.
Đêm giao thừa, lúc này tuyết trên mặt đường đã có thể ngập đến mắt cá chân.
Bà Lục phủi tuyết trên người họ, dắt Tiểu Bảo ra đón họ ngồi lên giường sưởi. Em chồng Lục Mai Hoa vén rèm đi vào, trên tay bưng mấy bát trà gừng đường đỏ. Trước mặt những người nhà khác, Tô Ngọc Kiều không tiện từ chối, ngoan ngoãn nhận lấy uống hết nửa bát.
Nhà họ Lục tuy không có lò sưởi nhưng trong nhà đốt giường sưởi còn đốt cả chậu than, cũng coi như ấm áp. Lục Kiêu sờ tay cô ấm lên mới để cô cởi chiếc áo khoác quân đội bên ngoài ra. Tô Ngọc Kiều khẽ run lên, cười nói:
"Mùa đông ở quê lạnh quá, vẫn là ở Tỉnh Vân thoải mái hơn. "
Bà Lục vui vẻ, con dâu không chê nơi đó hoàn cảnh kém là
được, bà cũng không nói nhiều, dùng giấy cỏ vàng gói một củ khoai lang nướng vừa lấy ra đưa cho cô:"Cầm lấy sưởi ấm tay trước nhưng đừng ăn nhiều quá nhé, lát nữa mẹ hầm ngỗng cho con ăn. "
Ngày hôm sau khi về nhà họ Lục là đêm giao thừa, nhưng cuộc sống của Tô Ngọc Kiều cũng không có gì khác biệt so với khi ở nhà họ Tô, bà Lục làm gì cũng không cần cô động tay. Việc duy nhất cô có thể làm là cùng em chồng dỗ dành mấy đứa trẻ chơi. Ngày giao thừa phải trừ cũ đón mới, đàn ông đều quét dọn vệ sinh dán câu đối, bà Lục thì cùng Trương Tiểu Hồng ở trong bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên tối nay.
Tô Ngọc Kiều ôm An An cùng em chồng ngồi dưới mái hiên xem mấy đứa trẻ trong sân nặn người tuyết. Lục Kiêu thay chiếc áo rách của Ba, cầm một chiếc gậy tre đi khắp nơi dính mạng nhện, ai bảo anh là người cao nhất nhà họ Lục chứ. Chiếc áo khoác đen xám cũ nát chằng chịt miếng vá, Lục Phong Thu không nỡ vứt, bây giờ mặc lên người Lục Kiêu lại vô tình hợp đến không ngờ.
Anh có dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp mặc gì cũng đẹp, mặc cả bộ quần áo rách nát như vậy cũng vẫn đẹp trai ngời ngời. Tô Ngọc Kiều nhìn anh tự nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị, hai người họ như này giống như kẻ nghèo hèn trong làng nhờ có ngoại hình nổi bật được hoa khôi làng để mắt đến chọn làm rể vậy. Cô càng nghĩ càng thấy vui, nhìn Lục Kiêu liền bật cười thành tiếng.
Lục Mai Hoa ở bên cạnh rất không hiểu tại sao chị dâu ba lại nhìn anh trai ba cười vui vẻ như vậy, nghĩ mãi cô cũng hiểu ra. Than ôi, hóa ra tình cảm của anh chị ba cô tốt như vậy, trước kia cô đúng là xen vào lung tung, may mà chị dâu ba không giận cô. Lục Phong Thu và Lục Xuyên cùng nhau quét xong tuyết trước cửa, đi vào sân gọi Lục Quân lấy giấy đỏ đến nhà bác hai xin câu đối.
Lục Quân lười biếng giành lấy việc đun bếp, đang khoái chí trốn trong bếp sưởi ấm thì lại bị Ba sai đi chạy việc vặt.
Bà Lục giơ chân đá cậu ta, ra hiệu cho cậu ta đi nhanh.
Lục Quân phủi phủi vụn cỏ khô trên người rồi đứng dậy, nhân lúc bà không để ý, lén lấy một miếng thịt kho tàu nhỏ nhét vào miệng.
Nếu để bà Lục nhìn thấy, bà sẽ lấy muôi thủng đánh vào đầu cậu ta mất, tổ tiên còn chưa ăn mà đã vào bụng thằng tham ăn này rồi.