Sau đó, mấy hộ gia đình ở gần nhà họ Lục đều cầm giấy đỏ nhà mình chuẩn bị đến. Mặc dù Tô Ngọc Kiều nói chỉ lấy một hào tiền mực nhưng mọi người vẫn tự giác mang đồ đến, nhà thì một bát đậu phụ, nhà thì hai quả trứng gà, nhà thì một nắm đậu, cũng rất vui vẻ.
Tô Ngọc Kiều viết liền hai tiếng đồng hồ mới viết xong, ngoài ra còn tặng mọi người nhiều câu đối nhỏ, còn có chữ Phúc nhiều kiểu chữ, viết đến cuối thì đầu ngón tay đã cứng đờ. Lục Kiêu dùng lọ thủy tinh đựng đồ hộp đã ăn hết ở nhà đổ đây nước nóng, vặn chặt rồi nhét vào tay cô để cô ôm lấy cho ấm tay, những người đến sau anh đều từ chối.
"Có lạnh không?"
Cô ôm bình nước nóng, Lục Kiêu nắm lấy mu bàn tay cô hỏi. Tô Ngọc Kiều lắc đầu, tâm trạng rất tốt nói: "Em không lạnh, chỉ là tay hơi cứng. "
Lục Kiêu ra hiệu cho em gái đến dọn đồ, anh đưa Tô Ngọc Kiều vào nhà sưởi ấm.
Vừa cử động chân, Tô Ngọc Kiều mới phát hiện, vừa đứng lâu như vậy, thì ra chân cũng tê cứng rồi.
Lục Mai Hoa cất hết bút mực, về phòng lấy một đôi giày bông mới của mình, đặt bên chân cô nói:
"Đây là mẹ mới làm cho em năm nay, chị đi đôi này đi, chắc chắn ấm áp. "
"Đây không phải là giày mới của em sao?"
Tô Ngọc Kiều chân nhỏ hơn cô ấy một chút, đi cũng được, nhưng Lục Mai Hoa vẫn đi giày bông cũ, có thể thấy đôi này là định để dành ngày mai năm mới đi, cô sao có thể lấy được.
"Chị cũng mua giày cho em rồi, đôi này tặng chị đi. "
Lục Mai Hoa nhìn đôi giày bông màu đen to tướng đặt bên chân mình, so với đôi da cừu màu nâu nhỏ mà Tô Ngọc Kiều đang đi thì khác biệt rõ rệt, cô cười nói:"Chị không chê là được. "
"Sao lại chê được, vậy chị cảm ơn Mai Hoa trước. "
Tô Ngọc Kiều không từ chối nữa, đưa tay định đổi giày.
"Để anh. "
Lục Kiêu để cô ôm bình nước nóng ngồi yên, đưa tay cởi giày trên chân cô, để cô đưa chân đến bên chậu lửa sưởi ấm rồi mới đi giày bông vào cho cô. Thực ra năm nay bà Lục cũng tính làm cho Tô Ngọc Kiều một đôi giày bông, nhưng nghĩ đến lần trước làm cho cô mà cô không hề đi, nên bà đành thôi. Sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, Lục Kiêu
ra ngoài cùng Lục Phong Thu dán câu đối, vừa rồi Tiểu Bảo còn chơi đùa với hai anh họ ngoài sân tuyết, giờ không thấy đâu nữa, cùng lúc đó Lục Quân cũng mất hút.
Nhưng không lâu sau, bên ngoài truyền đến từng tràng tiếng pháo nổ, tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ hòa cùng tiếng pháo vọng vào. Lục Mai Hoa bĩu môi khinh thường nói:"Em trai năm nay đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn ham chơi như trẻ con. "
"Nó còn muốn so với anh ba, anh ba bằng tuổi nó đã có thể giúp Ba mẹ làm việc rồi. "
Tô Ngọc Kiều tò mò hỏi:"Anh ba của em lợi hại vậy sao?"
Cô rất tò mò về chuyện trước kia của Lục Kiêu, bởi vì Lục Kiêu mười mấy tuổi chỉ để lại cho cô ấn tượng xấu, bây giờ cô không còn sợ anh nữa, nên muốn biết trước kia anh như thế nào. "
Anh ba em từ lúc sáu tuổi đi học đã năm nào cũng đứng nhất, từ nhỏ anh ấy đã là dẫn đầu đám trẻ con, mấy đứa con trai mười mấy tuổi trong làng đều nghe lời anh ấy... "
Tô Ngọc Kiều gật đầu, điểm này thì đúng là trùng khớp với Lục Kiêu mà cô từng gặp trước đây, nhìn rất hung dữ, quả nhiên là một tên bá vương nhỏ.
“... Bọn họ lên núi trèo cây chạy khắp nơi, em muốn chơi cùng họ, anh ba luôn chê em đi chậm nên không cho em đi nhưng lần nào về cũng mang đồ ăn ngon cho em, mười một mười hai tuổi đã biết giúp việc nhà, gánh củi, chăn trâu, sau đó lớn hơn một chút còn cùng ba mẹ ra đồng làm việc kiếm công điểm. "
Theo lời kể của Lục Mai Hoa, trong đầu Tô Ngọc Kiều dần dần phác họa nên hình ảnh một thiếu niên, ngũ quan của anh ta non nớt hơn Lục Kiêu bây giờ rất nhiều, đôi mắt đen vẫn sáng lên ánh sáng kiên định, thiếu niên cao ráo, nhưng dáng người mới lớn còn rất gầy, nhưng đã có thể giúp gánh vác gánh nặng của gia đình. Tô Ngọc Kiều tự nhiên có cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều nhưng nếu được làm lại, có lẽ Lục Kiêu lúc đó dù có đứng trước mặt cô cũng chỉ bị cô khinh thường mà thôi.