Ở một số tỉnh biên giới, nơi đây quanh năm được bao phủ bởi những cánh rừng rậm rạp, tiếp giáp với biên giới các nước, thường là tỉnh có tình trạng tội phạm xuyên biên giới và buôn lậu nghiêm trọng nhất. Để ngăn chặn những kẻ bất lương tùy tiện vượt qua tuyến biên phòng, quân đội đã lập nên rất nhiều chốt canh để bảo vệ.
Những chiến sĩ được biên chế thành các tiểu đội, hằng ngày đi tuần tra qua lại trên tuyến biên giới. Đầu tháng 4, trung đoàn của Lục Kiêu theo lệnh điều động đến vùng biên giới canh gác. Là Phó đoàn trưởng, Lục Kiêu làm gương, ngày thứ hai sau khi toàn đội nghỉ ngơi xong, anh đã bắt đầu dẫn đội đi làm nhiệm vụ tuần tra.
Mỗi lần đi như thế, phải mất bốn năm ngày sau mới trở về doanh trại. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lục Kiêu giải tán tiểu đội, để mọi người về phòng nghỉ ngơi, còn anh thì chỉnh lại mũ quân đội, kéo cả người mệt mỏi đi đến văn phòng đoàn trưởng để báo cáo tình hình tuần tra lần này. Tống Trường Tinh là chính ủy của đoàn, lúc này đang ở văn phòng đoàn trưởng bàn bạc công việc quân vụ với đoàn trưởng Lưu.
Đoàn trưởng Lưu năm nay đã ba mươi tám tuổi, hiện tại ông ta chỉ muốn thăng tiến, toàn bộ công việc quân vụ hằng ngày đều giao hết cho anh ta và Lục Kiêu.
Nhưng lần bàn bạc này không được suôn sẻ, đoàn trưởng Lưu vẫn luôn không để tâm, qua loa cho xong chuyện, thái độ đối phó khiến Tống Trường Tinh vô cùng khó chịu trong lòng.
Ngay lúc này, Lục Kiêu giơ tay gõ cửa rồi đi vào, giọng điệu bình thản báo cáo công việc với cấp trên.
Đoàn trưởng Lưu sáng mắt lên, chỉ vào Lục Kiêu nói:
“Tiểu Tống, chuyện mà cậu vừa nói, cậu và Tiểu Lục cứ xem mà làm đi, tôi tin tưởng năng lực của hai người, giao chuyện này cho hai người nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc. ”
Tống Trường Tinh cười giả tạo, hít sâu một hơi rồi đứng dậy nói:
“Được, đoàn trưởng Lưu, tôi và tên Lục này ra ngoài bàn bạc trước. ”
Lục Kiêu không nói gì, đoàn trưởng Lưu vẫy tay ra hiệu cho họ cứ làm như vậy, sau đó không đợi hai người đi đến cửa, thì nghe thấy ông ta lại bắt đầu gọi điện thoại, Lục Kiêu tiện tay đóng cửa lại, qua khe cửa, cả hai đều nghe rõ ràng giọng nịnh nọt của đoàn trưởng Lưu chào hỏi người ở đầu dây bên kia. Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng, đi được vài mét, Tống Trường Tinh rốt cuộc không nhịn được, trợn mắt lườm một cái rồi khẽ chửi:“Chẳng có tí bản lĩnh nào, nịnh hót là giỏi. ”
Văn phòng của Tống Trường Tinh ở phía bên kia, cách đó hơn mười mét, nơi đóng quân ở đây môi trường đơn sơ, phòng làm việc chỉ làmột dãy nhà đất.
Anh ta dẫn Lục Kiêu vào văn phòng của mình, cầm cốc trà rót cho Lục Kiêu một cốc nước trước, sau đó mới bực bội nói:“Đi theo lão Lưu làm việc, thể diện của cả đoàn chúng ta sắp mất sạch rồi. ”
Lục Kiêu không có ngồi xuống, nhận lấy cốc nước rồi dựa vào bàn làm việc của
anh ta, hiếm khi được thư giãn.
“Trước đây lão Lưu vẫn ổn. ”
Chỉ là mấy năm gần đây tuổi tác đã cao, vẫn luôn ở vị trí này, khó tránh khỏi muốn nhúc nhích. Cả hai đều ngầm hiểu không nhắc lại chuyện này nữa, cuối cùng Lục Kiêu vẫn là người mở miệng trước, anh đặt cốc xuống đứng thẳng người:“Vừa rồi đoàn trưởng Lưu nói chuyện gì vậy?”
Tống Trường Tinh đứng dậy đi đến ngồi sau bàn làm việc, lắc đầu không nói gì mà lại cười, anh ta đưa tay lấy một phong bì màu vàng trong ngăn kéo đưa cho Lục Kiêu:
“Em dâu viết thư cho anh, anh không có ở đây, nhân viên liên lạc đưa đến chỗ tôi, sợ anh sốt ruột, tôi cố ý đợi anh về để đưa cho anh ngay. ”
Nói đến đây, đáy mắt Tống Trường Tinh cay cay, vừa hâm mộ vừa ghen tị:“Em dâu tháng nào cũng viết thư cho anh, cũng không thấy anh hồi âm cho người ta, điện thoại cũng không gọi, người ta vẫn yêu anh như vậy, lão Lục anh đúng là có phúc. ”
Lục Kiêu không nói gì nhận lấy phong thư, quả nhiên ở chỗ ký tên nhìn thấy nét chữ quen thuộc, anh không vội vàng mở ra xem, ngược lại cong môi cười một cách khó hiểu.
“Không có chuyện gì thì tôi về trước, chuyện đoàn trưởng Lưu dặn, đợi tôi đến rồi sẽ bàn bạc sau. ”
Lục Kiêu cầm phong thư nhét thẳng vào túi, dặn dò anh ta một tiếng rồi quay người rời đi. Quân nhân đều có ký lúc xá riêng, Lục Kiêu đi vào ký lúc xá của mình, vừa vào cửa đã lấy phong thư trong túi ra, để trên bàn, cầm quần áo đi tắm. Đợi anh chỉnh trang xong trở về ký lúc xá, phong thư bị anh bóp mạnh đến nhăn nhúm vẫn nằm trơ trọi trên mặt bàn được sắp xếp gọn gàng.
Lục Kiêu đi nhiều ngày, nước trong phích đã nguội lạnh từ lâu, anh cũng không để ý, rót một cốc uống cạn. Sau lại rót thêm một cốc nữa, lúc này mới bưng cốc ngồi xuống trước bàn, đôi mắt đen thăm thẳm lướt qua phong thư đó, một lúc sau mới cầm lên, sau đó dứt khoát mở ra xem. Nhưng chưa đầy nửa phút, Lục Kiêu đã bị nội dung trong thư chọc tức đến mức đột nhiên đứng dậy, nước trong cốc tay trái làm ướt tờ giấy thư tay được nắm chặt trong tay phải. Một mảng nước lớn thấm vào vết mực đen đậm, nét chữ thanh tú dần dần nhòe đi.
Câu chữ đâm vào mắt Lục Kiêu. “Em thích người khác rồi,chúng ta ly hôn đi. ”