Nhưng Tô Ngọc Kiều không phải cũng chỉ dựa vào xuất thân tốt, ba là xưởng trưởng nhà máy, ngoại trừ chuyện gia đình ra, phương diện nào khác cũng không thể so sánh với cổ được, dựa vào cái gì mà mình phải nhìn sắc mặt cô ấy?
Lý Thừa Thư nói xong, thấy Lục Thu Nhã cúi đầu không nói gì, anh nhận ra mình có chút nóng vội, bình tĩnh lại giọng điệu rồi nói:
“Thu Nhã, anh biết em tốt bụng nhưng chúng ta không có cách nào khác.
Anh không muốn xa em, anh vẫn muốn cưới em về nhà nhưng nếu anh thật sự về quê, có lẽ kiếp này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
”
Đôi mắt của Lục Thu Nhã đỏ hoe và cô gần như rơi nước mắt lần nữa, Lý Thừa Thư chủ động ôm cô vào lòng và nói với giọng nhẹ nhàng:
"Thu Nhã, anh không muốn nhìn thấy em cầu xin tên cặn bã đó vì anh nữa, chúng ta cũng không làm chuyện xấu gì cả đúng không, Tô Ngọc Kiều muốn ly hôn, chúng ta muốn hạnh phúc ở bên nhau, chỉ cần anh có thể ở lại! "
“Được, ngày mai em sẽ đi tìm cô ấy.
”
Lạc Thu Nhã mắt ngấn lệ gật đầu.
Cô khóc không phải vì cô không đành lòng hãm hại Tô Ngọc Kiều, cô khóc tiếc thương cho số phận khốn khổ của mình, khóc vì Lý Thừa Thư xuất sắc như thế tại sao không được ở lại thành phố.
Cô không những không cảm thấy áy náy vì hãm hại Tô Ngọc Kiều mà sự ghen tị và mất cân bằng trong lòng lại tăng lên gấp đôi, đặc biệt là khi nghĩ đến việc Khâu Chính Dân quấy rối mình, Lạc Thu Nhã càng ghét cô hơn.
Rõ ràng biết Khâu Chính Dân là dạng người gì tại sao trước đây không nói cho cô biết, tất cả những gì cô ta gặp phải hôm nay đều do Tô Ngọc Kiều cố ý, cô ấy khinh thường cô cho nên cố ý lừa cô ứng tuyển xin việc.
Nếu Tô Ngọc Kiều nghe được suy nghĩ ác độc của cô, chắc chắn sẽ không khỏi tại chỗ ném cho cô một ánh mắt khinh thường, cô tự đi xin việc, sau đó không để ý đến lời cảnh báo của cô ấy, vậy tại sao phải cứu cô khỏi hố lửa, có thể để cô ấy lấy cớ làm bạn để thoát khỏi