Đợi cô ra ngoài, Lục Kiêu cũng xách nước mát đi tắm, Ngọc Kiều cố tình chậm chạp ngồi trước bàn trang điểm lau mặt lau tay, không chịu lên giường. Mãi đến khi Lục Kiêu toàn thân mang theo hơi nước mát lạnh đi vào, cô mới run rẩy tim đập chậm rãi trèo lên giường. Hai người đã có giấy đăng ký kết hôn là vợ chồng thật sự, đù Tô Ngọc Kiều bài xích việc chung chăn gối với Lục Kiêu, nhưng lúc này ở nhà họ Lục, cô không nói ra được lời từ chối. Trước đây cô có thẳng thừng mà đuổi Lục Kiêu đi ngủ dưới đất, mặc dù anh chưa từng nghe lời. Từ chối không được thì cô chọn cách trốn tránh, bên này Tô Ngọc Kiều vừa nhắm mắt, rất nhanh Lục Kiêu cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Cô vừa cố ý đặt Tiểu Bảo đã ngủ say vào giữa hai người, có con trai ở giữa ngăn cách, khiến cô yên tâm hơn nhiều. Lục Kiêu nằm xuống nhưng không nhắm mắt ngủ ngay, anh sờ đầu con trai, thấy hơi ra mồ hôi, vội lấy chiếc quạt đặt trên đầu giường quạt mạnh về phía trong giường. Anh dùng sức lớn, gió thổi qua Tiểu Bảo cũng thổi đến người Tô Ngọc Kiều.
Cơn nóng bức trong lòng bị những luồng gió mát liên tục này thổi tan, Tô Ngọc Kiều không giả vờ được nữa, lén mở mắt nhìn ra ngoài giường.
Không khéo lại đúng lúc chạm phải ánh mắt Lục Kiêu nhìn sang.
Hai người nhìn nhau, Lục Kiêu cười với cô trước, rồi mới hỏi:
“Không ngủ được sao?“
Đây là thành quả tuyện tập trong thời gian này của anh, tuy vẫn không thích cười lắm, nhưng hiện tại anh cười ít nhất cũng không còn cứng nhắc như trước nưa. Bây giờ có vẻ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, nhưng Tô Ngọc Kiều thực sự vẫn chưa muốn ngủ, cô ta muốn nghe Lục Kiêu nói gì đó.
Vì vậy, cô nghiêng người đối mặt với anh, gật đầu.
Lục Kiêu lại hỏi:“Có phải hơi nóng không? Anh quạt cho em. ”
Tô Ngọc Kiều tưởng anh sẽ nhân cơ hội hỏi lại câu hỏi lần trước nhưng thấy Lục Kiêu căn bản không nhắc đến, ngược lại còn tăng thêm lực quạt. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp, trước khi chưa hiểu rõ, Tô Ngọc Kiều đã quay người ngủ thiếp đi.
Gió mát vẫn tiếp tục thổi đến nửa đêm, Lục Kiêu rất lâu rất lâu vẫn chưa ngủ, thỉnh thoảng lại liếc sang bên cạnh, hai mẹ con nằm bên cạnh anh ngủ rất yên ổn, nhìn khuôn mặt khi ngủ của họ, Lục Kiêu cảm thấy trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Trời vừa sáng, Lục Kiêu đã thức dậy, anh chạy quanh làng hai vòng trước, sau khi trở về lại cùng Lục Phong Thu và anh cả ra đồng làm việc, mãi đến gần mười giờ sáng, khi mặt trời lên cao mới trở về. Tô Ngọc Kiều chín giờ hơn mới tỉnh dậy, trên giường chỉ có cô và Tiểu Bảo, sau khi rửa mặt, bà Lục mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô, hai người ngồi dưới mái hiên nhà chính nói chuyện phiếm. Lục Kiêu mặc áo ba lỗ màu xám, chân trần dính bùn bước vào sân, Tô Ngọc Kiều liếc anh một cái, rồi lại dời mắt đi không có cảm xúc gì.
Bà Lục nhìn con trai con dâu vẫn lạnh nhạt như xưa, câu hỏi
vừa nảy ra trong đầu đã bị bà đè nén trở lại. Tình hình này, còn cần hỏi sao, họ hy vọng con dâu có thể theo con trai ba đi theo quân, như tình cảm vợ chồng phải tốt, với con dâu tự nguyện mới được. Lục Kiêu không biết suy nghĩ trong lòng mẹ mình, biết Tô Ngọc Kiều ghét đồ bẩn, nên anh xách nước rửa sạch sẽ người mình trước rồi mới vào nhà lấy quần áo thay. Hầu hết mọi người trong nhà họ Lục đều rất bao dung với Tô Ngọc Kiều, một phần là do khoảng cách giữa hai gia đình khá lớn, họ sợ làm con dâu uất ức, mặt khác là do Lục Kiêu thường xuyên không có nhà, sợ con dâu trong lòng có oán khí.
Nhưng bà Lục nhìn rõ mồn một, cách chung sống của đôi vợ chồng trẻ này, trong lòng chỉ biết thở dài. Bà tìm cơ hội để nói chuyện riêng với con trai khuyên nhủ con phải nắm bắt cơ hội đối xử tốt với con dâu hơn. Lục Kiêu im lặng một lúc rồi nói:“Mẹ, con biết rồi, con sẽ…”
"Con sẽ, con sẽ cái gì, cái miệng như cọc gỗ của con thì bao giờ mới dỗ dành được Ngọc Kiều, con thật lòng với nó nhưng con làm nhiều việc sau lưng nó mà nó không viết thì có ích gì. Đứa con này, con làm mẹ lo chết mất, con không muốn vợ con ấm êm sao?”
Bà Lục sốt ruột tới mức muốn cầm tay mà dạy con trai, sao bà lại sinh ra một đứa con trai vụng về như vậy chứ. Muốn hỏi là bà có tức giận với con dâu không à? Sao mà rộng lượng đến thế được tất nhiên là có nhưng gia đình như vậy gả vào nhà bà vốn đã là chịu thiệt thòi, đừng nói tại sao lại gả vào, tóm lại bây giờ đã kết hôn rồi, nhìn về sau, chỉ cần hai vợ chồng hòa thuận thì có kêu bà làm cái gì cũng được, bà cũng sẽ không tức giận.
“Xin lỗi mẹ, chuyện của con khiến mẹ phải lo lắng nhiều rồi. ”
Bà Lục vỗ vai con trai, thở dài nói:“Mẹ lo lắng cho con, còn không phải để các con sống tốt sao, mẹ thấy con không phải là không có tình cảm với Ngọc Kiều, đã thích người ta rồi thì con là đàn ông con trai phải chủ động hơn một chút, nếu con không nói được thì hãy biểu đạt nhiều hơn. ”
Dưới sự dạy bảo ân cần của bà, Lục Kiêu ăn trưa xong, quyết định vào phòng ngủ cùng Tô Ngọc Kiều ngủ trưa.
Thực ra là quạt cho cô, từ lúc cô nằm xuống đến khi cô thức dậy.
Tô Ngọc Kiều ôm con trai mở mắt ra, bóng dáng Lục Kiêu dựa vào đầu giường làm cô giật mình, sau khi nhìn rõ người thì cô lại mơ màng nằm xuống.