Ông vì bị thương nên đã sớm giải ngũ, về quê làm nông, còn ông nội Tô thì một đường làm đến sau. khi giải phóng mới dần dần lui xuống, giờ đây khoảng cách giữa hai gia đình đã không còn như xưa, hai người có thể ngồi lại với nhau uống trà đã là may mắn lắm rồi. Ông nội Lục không muốn người khác cho rằng mình muốn bám cành cao, con cháu tự có phúc của con cháu, ông không có ý định ràng buộc nhà họ Tô để mưu cầu tương lai tốt đẹp cho con cháu mình, nên bao nhiêu năm nay chưa từng nhắc đến chuyện này, ông coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ hôm nay ông nội Tô lại chủ động nhắc đến, ông nội Lục trong lòng thấy kỳ lạ nhưng vẫn từ chối. Ông nội Tô uống một ngụm trà, đặt tách xuống cười nói: “Sao thế, ông thấy cháu trai ông không xứng với cô cháu gái bé bỏng nhà tôi à, tôi lại thấy thằng bé này không tệ. ”
“Tuổi còn nhỏ mà đã có phong thái của ông năm xưa. ”
Thời cuộc hiện nay tuy rằng có vẻ thái bình, nhưng ai có thể đoán được dưới sự bình lặng này không phải là ẩn chứa sóng ngầm. Mưa gió sắp đến rồi.
Ông già này rồi, cũng không mong sau này nhà mình có thể phát đạt đến mức nào, chỉ mong con cháu đều bình an vô sự là được.
Ông đánh giá cao A Kiêu, không, nói chính xác hơn là ông rất đánh giá cao đứa cháu do người chiến hữu năm xưa đích thân dạy dỗ.
Ông tin rằng, đứa cháu mà ông nội Lục có thể đích thân dẫn đến trước mặt ông, chắc chắn sẽ không tệ đâu.
Những người có thể sống sót trên chiến trường nguy hiểm đều không phải là kẻ ngu ngốc, ông nội Lục ở nông thôn, rất nhiều tin tức đều chậm trễ nhưng ông nội Tô tuy rằng bây giờ cũng đã giải ngũ, nhưng ông ở thủ đô, nếu mơ hồ ngửi thấy được chút manh mối nào....
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông nội Lục trở nên nghiêm trọng hơn một chút. Ông nội Tô khoát tay cười nói:
“Đừng vội đừng vội, chúng ta bàn chuyện này, ông cứ nói xem, cô cháu gái bé bỏng nhà tôi có xứng với đứa cháu trai do ông đích thân nuôi dạy không?”
Câu hỏi tuy mang ngữ điệu nghi vấn nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn, tựa như chỉ cần ông dám nói không xứng thì ông sẽ trợn mắt nổi giận. Ông Lục cười, lão già chết tiệt này, đúng là biết đào hố cho ông, nhưng ông suy nghĩ kỹ càng rồi, thành thật lắc đầu nói:
“Kiều Kiều đương nhiên xứng, chỉ là tôi sợ, sợ Lục Kiêu nhà tôi không xứng với
Kiều Kiều nhà ông thôi. ”
Ông biết rõ, con trai của lão Tô còn trẻ đã làm lãnh đạo lớn của nhà máy dệt, qua vài năm nữa có lẽ còn có thể thăng chức lên rất cao, còn nhà họ Lục bọn họ chỉ là nhà nông bình thường ở nông thôn, làm sao có thể xứng đôi vừa lứa.
“Chuyện đó ông không cần lo. ”
Mục đích đã đạt được, ông nội Tô lại vui vẻ rót cho ông một tách trà, vui vẻ nói:
“Trước khi nhắm mắt xuôi tay, lão già này được nhìn thấy Kiều Kiều lấy chồng là mãn nguyện lắm rồi. ”
Khóe miệng ông lão họ Lục giật giật, hình như ông còn chưa nói đồng ý mà.
Ra khỏi nhà họ Tô, lão gia tử họ Lục cùng cháu trai thong thả đi về bến xe, định bắt xe về. Trên người Lục Kiêu vẫn đeo một gùi đồ đầy ắp, bên trong có quà đáp lễ của nhà họ Tô, còn có đồ chơi và đồ ăn vặt mà cô em gái tên Tô Ngọc Kiều nhét cho cậu.
Có kẹo trái cây ngọt lịm, còn có thứ đen thui mà cậu chưa từng ăn gọi là sô cô la, nghe nói là mua từ nước ngoài về, ngoài ra còn có một con thỏ bông mềm mại. Cô em gái nói đây là những thứ cô thích nhất, tặng cho anh trai, cô cũng thích anh trai nhất.
Nịnh nọt khiến Lục Kiêu mơ mơ hồ hồ đồng ý với cô, lần sau đến sẽ mang cho cô chim sẻ ngũ sắc lông vũ sặc sỡ, còn có cả thỏ thật biết nhảy nhót. Ông Lục chống gậy chậm rãi bước đi, trong lòng vẫn nghĩ đến lời đề nghị của lão Tô hôm nay, nghiêng đầu nhìn cháu trai, ông bỗng hỏi:
“Nhóc Kiêu con có muốn cô bé hôm nay chơi với con làm vợ của con không?”
Vợ? Cô em gái? Năm nay Lục Kiêu đã mười hai tuổi, hiểu ý nghĩa của từ vợ. Cậu nghi hoặc khó hiểu nhìn ông nội, ông Lục vần chờ câu trả lời của cậu.
Chỉ thấy Lục Kiêu nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó khó khăn, tiếp đó ông thấy thằng nhóc từ nhỏ đã kiêu ngạo khó dạy này lại từ từ đỏ tai.
Cậu ậm ừ trong miệng:
“Dạ. ”
Ông Lục chậc một tiếng, đúng là cô bé do lão Tô đích thân dạy dỗ, quả thực học được chân truyền của lão già thối tha đó.
Mới gặp mặt lần đầu, đứa cháu trai không nên thân này của ông đã đầu hàng rồi.
(HOÀN TOÀN VĂN)