Màn đềm tối tăm xung quanh che giấu sự hận thù và nước mặt trên khuôn mặt cô, sau khi cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, Lạc Thu Nhã không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ có lòng căm thù sâu sắc đối với Tô Ngọc Kiều.
Tất cả là do cô ta hại! Tất cả tại cô ta! Ha, chẳng bao lâu nữa cô sẽ thấy cô con gái cao quý của xưởng trưởng nhà máy rơi xuống bùn, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy rất hả dạ rồi.
Lạc Thu Nhã từ lâu đã phẫn uất khi cố gắng tìm Tô Ngọc Kiều nhiều lần nhưng đều không thành công, không, thậm chí có thể sớm hơn, khi cô ta đã cố gắng hết sức để lấy lòng cô ấy và chỉ xin một công việc ổn định nhưng Tô Ngọc Kiều đã nhẹ nhàng từ chối cô. Khi cô tưởng hai người là bạn bè thân thiết, khi Tô Ngọc Kiều có một vị trí trong đơn vị chính phủ nhưng không chịu nhường cho cô ta, khi cô ta bị Khâu Chính Dân quấy rối hết lần này đến lần khác và cầu xin cô ấy giúp đỡ thì lại bỏ mặc cô ta.
Dù có năng lực nhưng cô ấy chưa bao giờ muốn giúp đỡ cô ta, sự tàn nhẫn trong lòng Lạc Thu Nhã đã bén rễ. Vì vậy lần trước Khâu Chính Dân đưa cô đi gặp Mã Hồng Đào, cô đã để mắt tới, sau khi ra ngoài trốn ngoài cửa, tình cờ nghe được âm mưu hạ bệ nhà họ Tô. Lúc đó cô đã do dự nhưng Tô Ngọc Kiều lại từ chối cô một cách không thương tiếc, Lạc Thu Nhã nuôi lòng trả thù và thầm mong đợi điều đó sẽ xảy ra với gia đình họ Tô.
Đáng tiếc Mã Hồng Đào không có bản lĩnh giải quyết nhà họ Tô trong một lần, cho nên khi đám người Khâu Chính Dân lại lần nữa định đối phó nhà họ Tô, cô ta đã đứng lên.
Cô ta cũng đã đến thăm nhà họ Tô khi mối quan hệ giữa hai người đang ở thời kỳ tốt đẹp nhất, có lần cô ta tìm thấy một số bức thư có chữ ký của dì Ngọc Kiều trong phòng của cô, nhưng Tô Ngọc Kiều đã giật mất trước khi cô ta kịp đọc nội dung, còn
rất tức giận hỏi cô tại sao lại tự ý động vào đồ đạc của cô ấy và đuổi cô ta ra ngoài.
Lạc Thu Nhã đã đi theo Tô Ngọc Kiều và nịnh bợ cô ấy nhiều năm như vậy, cô ta cũng biết một chút về gia đình họ Tô, cô ta đoán rằng những bức thư đó có thể là do người thân của cô ấy ở nước ngoài gửi về, khi đó cô ta chỉ ghen tị và ghen tị nhưng cô ta không ngờ hôm nay mình lại có cơ hội giẫm đạp lên Tô Ngọc Kiều.
Cô ta thực sự rất mong chờ, mong chờ lòng tự trọng của Tô Ngọc Kiều và cách cô từ trên cao ngã xuống đất.
——
Thứ tư lại là một ngày nắng đẹp, buổi sáng Tô Ngọc Kiều đã ăn xong bữa sáng đang nhàn nhã chuẩn bị ngồi trên ghế tựa ngủ một giấc.
Dương Mẫn nhắc nhở cô rằng đã đến lúc lấy quần áo mặc hè được may ở tiệm may hai tuần trước.
Tô Ngọc Kiều ngồi nghĩ một lúc mới nhớ ra gần đây có quá nhiều chuyện nên cô đã quên việc này từ lâu.
“Cũng được, để con đi xem”
Tô Ngọc Kiều đi lên tầng liền thay một bộ váy màu vàng cam nhạt, đi giày cao gót màu trắng, xách một chiếc túi nhỏ đi ra ngoài. Những năm trước, cô thường đến tiệm may quen thuộc của mình để may quần áo mùa hè theo yêu cầu ngay khi mùa hè đến. Năm nay, cô lại bị thích những bộ quần áo mùa hè may sẵn trong trung tâm thương mại và đã mua rất nhiều váy kiểu dáng thời trang.
Tuy nhiên, cô cũng đến tiệm may đặt mua một số bộ quần áo ngắn tay và quần áo của Tiểu Bảo, người thợ may cũ tay nghề tốt và nhiều chất liệu vải cao cấp nên quần áo may ra cũng rất đẹp. Tiệm may cách đó không xa, Tô Ngọc Kiều đạp xe đi ra ngoài, lấy quần áo xong rất hài lòng, kiểu dáng và chất liệu đều tốt.
Đặc biệt là quần áo của Tiểu Bảo, chiếc quần yếm được làm từ chất liệu mịn và mềm, túi lớn trước ngực thêu hình con hổ, có hai chiếc cúc đen làm mắt, cô có thể tưởng tượng con trai mình khi mặc vào sẽ đáng yêu đến thế nào.