Lục Kiêu không lên tiếng trả lời, anh cúi đầu nghiêm túc đánh giá cô thêm một lần nữa, giống như chưa từng quen biết Tô Ngọc Kiều. Tô Ngọc Kiều ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh, dù sao cô cũng không muốn che giấu cái gì, cô là cô, không cần phải giả vờ. Trước kia cô chán ghét Lục Kiêu, ngay cả sống chung hòa bình với anh cũng không được nhưng bây giờ cô thích anh, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chờ đợi anh chấp nhận. Cô không thay đổi, vẫn là một cô gái kiêu ngạo và tự phụ từ trong trứng nhưng hiện tại cô đã biết cảm ơn, nhận lỗi những sai lầm, cô biết tiếp thu ý kiến của mọi người, cũng học được cách khiêm tốn.
“Nếu em thật sự muốn.”
Lục Kiêu hạ giọng nói, anh còn nghiêm túc nhìn cô: “Tôi đồng ý với em.”
Tô Ngọc Kiều ngơ ngác nhìn thắng vào đối phương, con ngươi đen láy phản chiếu lại hình ảnh của cô, cô nghe được trái tim mình đập “Bịch! Bịch!” rộn ràng.
Hai người vô thức dừng bước chân lại, Tô Ngọc Kiều ôm lấy cánh tay của anh vô thức bước lại gần.
Lục Kiêu nín thở, mím môi, đầu óc trrống rỗng không biết cô muốn làm gì.
“Chồng à, em muốn hôn anh một cái.”
Cái gì?! Ánh mắt Lục Kiêu trở nên trống rỗng nhưng chỉ trong khoảnh khắc anh đã phản ứng lại, Tô Ngọc Kiều càng lúc càng tiến gần, theo phản xạ anh lấy cánh tay đẩy cô về phía sau.
Vang bên tai là tiếng nghiến răng nghiến lợi:
“Tô Ngọc Kiều! Cô lại muốn làm trò gì thế?!”
Một ngọn lửa lại bùng lên mạnh mẽ trong lòng Lục Kiêu, hơn nữa càng lúc càng nóng hơn lan tỏa khắp toàn thân, hiện tại đã đỡ hơn, không chỉ hai tai anh nóng lên, mặt và đầu anh cũng sắp bốc khói. Tốt lắm, Tô Ngọc Kiều chính là có ý này, lúc nào cũng có thể khơi gợi trêu đùa tình cảm trong anh.
Hại người không được thì bĩu môi, có chút tiếc nuối nói:“Làm sao vậy, tôi muốn hôn chồng mình không được sao?”
“Em có biết em đang nói gì không?”
Lục Kiêu cố kìm nén cảm xúc ôm trán, gân xanh ở thái dương đang không ngừng co giật.
“Trên đường có gì sao, không phải là không có ai à?” Tô Ngọc Kiều còn tưởng rằng anh ngại, bèn trêu ghẹo nói:
“Lúc trước anh còn ép tôi vào tường mà, lại giờ lại… ối!”
Lục Kiêu không nhịn được nữa
tiến lên che miệng cô, hung dữ mắng:“Em im đi!”
Trước kia Tô Ngọc Kiều sợ anh, bây giờ cô lại không sợ anh, vừa thấy Lục Kiêu bày ra dáng vẻ hung dữ dọa cô, Tô Ngọc Kiều nhìn thẳng anh với ánh mắt xem thường.
“Được rồi, được rồi, em không nhắc tới nữa, chúng ta nhanh đi đón Tiểu Bảo và Vi Vi thôi, bọn nhỏ chắc chắn đói bụng lắm đấy.”
Ôiii, sao trước kia cô không nhận ra, Lục Kiêu rất đẹp trai, anh có ngũ quan sắc sảo khí chất anh tuấn, mũi cao dọc dừa, nhưng khoảng cách giữa 2 mắt hơi gần, khi nhíu mày lại đem đến cảm giác rất hung dữ, mà vừa rồi Tô Ngọc Kiều lại phát hiện ra, khi Lục Kiêu thật sự nhìn về phía cô, ánh mắt anh hoàn toàn không hề hung dữ.
Lúc này Lục Kiêu tưởng như cả người đang dựa vào xe đạp leo núi, trong lòng phập phồng, mà người gây xáo động cảm xúc trong anh, lại giống như không có việc gì mà còn chủ động nắm chặt tay anh.
Bàn tay đàn ông lộ rõ từng khớp xương đầy thô ráp so với bàn tay ngọc ngà được nuông chiều từ bé của Tô Ngọc Kiều, giây phút những ngón tay nhỏ và dài chạm vào bàn tay anh, các ngón tay theo phản xạ cong lại, nắm chặt vào bàn tay cô. Tô Ngọc Kiều hài lòng nở nụ cười, nắm tay anh lắc lắc, chủ động đưa Lục Kiêu đến nhà Giang A Bà.
Lục Kiêu trong tâm trạng phức tạp đi lững thững phía sau cô, ánh mắt nhìn theo bàn tay của hai người đang siết chặt vào nhau, đặt đầu lưỡi lên trên vòm miệng, anh vẫn không hiểu ý muốn của cô là gì.
Giang A Bà ở nhà không đi xem náo nhiệt ở nhà họ Tô nhưng con dâu bà có đi và về nhà trước mọi người một chút, miêu tả sinh động như thật cho mẹ chồng biết nhà họ Tô vừa bị đột kích.