Lập tức cô nghi ngờ ngay: “Nhưng 2 lần cô ta đến gặp em thì em đều không cho cô ta vào nhà mà?”
Mục đích Lạc Thu Nhã đến nhà thì cô hiểu rõ, mỗi lần cô đều đuổi đi rất gọn gàng, căn bản cô ta không có khả năng bước vào trong nhà, mà lần duy nhất cô ta vào phòng cô cũng là 6 năm trước.
“Lạc Thu Nhã là ai? Mối quan hệ giữa cô ta với em có tốt không? Cô ta tới tìm em làm gì?’’ Lục Kiêu cảm nhận được vấn đề có thể là ở người này.
“Không mấy tốt đẹp lắm.”
Tô Ngọc Kiều bĩu môi nói thẳng: “Trước kia cô ta học cùng trường trung học với em, mối quan hệ bình thường, nhưng cô ta luôn muốn nịnh bợ em để có thể đi cửa sau, em từ chối vài lần nhưng vẫn không chịu buông tha.”
“Còn gần đây cô ta tới tìm em có chuyện gì…”
Tô Ngọc Kiều cố ý bỏ lửng, nói rất chậm.
Lục Kiêu cau mày, nghiêm túc lắng nghe cô tiếp tục nói.
Tô Ngọc Kiều nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô chậm rãi nói: “Cũng không có gì, cô ta đến khuyên em ly hôn, muốn giới thiệu đối tượng cho em.”
Lục Kiêu nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt đen thui nhìn cô chăm chăm, rất lâu không rời tâm mắt.
“Khụ, khụ khụ, sao anh lại như vậy, em, em không có nghe cô ta.”
Tô Ngọc Kiều vừa thấy đùa vui quá, vội kéo anh ngồi xuống ván giường vừa mới xếp rồi dỗ dành: “Em biết là cô ta muốn lừa em, em cũng chưa từng nghe lời cô ta nói, anh đừng giận.”
Ánh mắt của Lục Kiêu vẫn nóng rực nhìn chằm chằm cô, anh suy nghĩ, rốt cuộc Tô Ngọc Kiều vì cái gì đột nhiên muốn nhập ngũ.
Rõ ràng một ngày trước anh vừa nhận được lá thư có đơn ly hôn của cô, ngày hôm sau lại gửi điện báo nói muốn nhập ngũ, cho dù đơn đã gửi nửa tháng trước nhưng rốt cuộc trong nửa tháng qua cô đã trải qua những gì, thái độ lại xoay 180 độ như thế.
Đúng vậy, trước khi rời, Lục Kiêu đã mở bức thư cuối cùng Tô Ngọc Kiều viết cho anh, quả nhiên nội dung bên trong là muốn ly hôn với anh, lúc nhìn thấy lá thư này, anh im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn nhờ chiến hữu giúp anh mua vé xe lửa nhanh nhất về quê. Khi đó anh đã hạ quyết tâm, mặc kệ lần này tính khí Tô Ngọc Kiều
thất thường thế nào, anh phải bắt buộc cô vào quân đội.
Ly hôn gì chứ, ở riêng gì chứ, chết tiệt, Tô Ngọc Kiều đời này đừng nghĩ đến chuyện ly hôn với anh, bọn họ phải trói chặt vào nhau, đừng hòng tháo gỡ.
Nhìn thấy sắc mặt của anh ngày càng lạnh, Tô Ngọc Kiều hơi sốt sắn. Không phải chứ, sao người đàn ông này lại nghiêm túc với lời nói giỡn như vậy, cô còn chưa nói gì, trước kia khi cãi nhau với anh, cô còn nói những lời quá đáng hơn thế này nhưng anh cũng chỉ áp chế cô, chưa từng thấy sắc mặt khó coi như vậy của anh.
“Lục, Lục Kiêu, anh đừng giận chứ, em không cố ý, em chỉ đùa một chút thôi.”
Tô Ngọc Kiều nhìn dáng vẻ bệ vệ bỗng chốc biến mất của anh, cô cố gắng nhớ lại trước kia Lục Kiêu đã làm cách nào cho cô nguôi giận. Nghĩ tới, ánh mắt Tô Ngọc Kiều trở nên sáng bừng, cô áp sát vào người Lục Kiêu rồi nâng cằm lên, làm nũng nói:
“Lục Kiêu, chồng à, anh đừng giận được không?”
Mà Lục Kiêu, đang lạnh mặt, lúc này cả người tê dại. Tô Ngọc Kiều thấy anh không phản ứng nhưng không còn hung dữ nữa, cô cố gắng hôn anh thêm một cái, lúc này khóe miệng hơi cong lên, cô bĩu môi có chút bất mãn nói:
“Anh không cần phải tức giận, em không có nghe lời của cô ta.”
Lục Kiêu lấy tay ấn người vào trong ngực, giọng điệu hung tợn nói: “Tô Ngọc Kiều! Em tưởng rằng tôi không quản được em sao!”
Nói xong anh cúi đầu áp sát vào đôi môi đỏ mọng nhưng mà ngay lúc hai người sắp áp mặt vào nhau. Tiểu Bảo đi WC xong đang dụi mắt buồn ngủ đứng ở cửa giận dỗi nói:“Ba mẹ, Tiểu Bảo cũng muốn được ôm.”
Tô Ngọc Kiều đang nhắm mắt cũng phải mở mắt ra, cô liếc mắt thấy sắc mặt cứng ngắc của Lục Kiêu, lại nhìn đôi chân ngắn của Tiểu Bảo đang chạy tới liền đỏ mặt đẩy anh ra.
“Mẹ, ba, Tiểu Bảo cũng muốn được ôm!”