Lạc Thu Nhã đau đớn kêu lên, Khâu Chính Dân mới giơ tay hô ngừng, sau đó lắc lắc thân hình mập mạp của ông ta nửa cúi xuống bóp cằm của cô ta, giọng nói ngoan độc nói: "Dám đùa giỡn tôi à. Làm hỏng chuyện của tôi, cô có nghĩ tới cái giá phải trả không?"
"Không, không, tôi không đám, lời tôi nói đều là sự thật mà!"
Lạc Thu Nhã hoảng sợ muốn lui về phía sau nhưng cằm lại bị người ta hung hăng bóp mạnh sưng đỏ tấy. Tiểu Khâu giơ cánh tay định đánh lần nữa, miệng liền tiếp tục chửi:
"Mẹ nó, con điểm này, còn đám gạt người, lão tử đánh chết mày...... ’’
“Đủ rồi, anh cút ra ngoài cho tôi, lát nữa tôi sẽ tính sổ với anh sau.” Khâu Chính Dân nheo híp mắt trừng trừng nhìn anh ta.
Tiểu Khâu giật mình nhớ ra cô gái này là người chú anh ta coi trọng, không cho phép người khác đụng vào, lập tức nghe lời nói:
"Vâng, chú.”
Lạc Thu Nhã bị đánh đến mức hoảng sợ, cô ta vừa lùi về phía sau vừa lẩm bẩm:
"Làm sao có thể, chắc chắn là Tô Ngọc Kiều đã giấu nó đi, đúng vậy, chắc chắn là cô ta giấu đi. Là do các người không lục soát cẩn thận, tôi không có nói dối, tôi không lừa dối....”
Cửa phòng làm việc lại bị đóng lại, cửa sổ duy nhất cũng bị rèm cửa sổ che lại, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Khâu Chính Dân nới lỏng cổ áo, bàn tay mập mạp vươn về phía gò má bị đánh sưng đỏ của Lạc Thu Nhã, hung hăng bóp một cái.
Lạc Thu Nhã đau mức đến rơi nước mắt, ngay sau đó lại bị anh ta cầm tóc kéo lên.
Trước kia Khâu Chính Dân cảm thấy bộ dáng kinh sợ tránh né không kịp của cô ta rất thú vị nên mặc cho cô ta trốn, đùa giỡn cô ta như mèo vờn chuột. Nhưng lần này, cô ta đã thật sự chạm đến giới cuối cùng của ông ta nên nhất định phải dạy dỗ cho tốt.
——
Ăn cơm tối xong, người một nhà lại ngồi cùng nhau nói chuyện một lát cho tiêu cơm. Khi thấy sắc trời không còn sớm mới trở lại nhà máy dệt. Nhà ở ngõ Hòe Bắc bên này không đủ phòng ở. Ngày mai mọi người vẫn đi làm nên cũng không tiện ở lại. Lục Kiêu và Tô Ngọc Kiều có kế hoạch ngày mai về bên nhà họ Lục nên cũng không ở lại.
Buổi tối Tô Ngọc Kiều giao nhiệm vụ tắm
rửa Tiểu Bảo cho Lục Kiêu, nói rằng việc này khiến anh có cảm giác được tham gia vào quá trình trưởng thành của con trai mình. Thực tế là Tiểu Bảo rất thích nghịch nước, mỗi lần tắm cho cậu đều khá vất vả, không phải người đầy mồ hôi thì cũng là người ướt đầy nước do bị hắt.
Tay chân Lục Kiêu cứng ngắc ôm thân thể mềm mại hồng hào của con trai thả vào trong nước, bàn tay to thử nước ấm lại sờ xà bông thơm, không biết nên bắt tay từ đâu.
Tô Ngọc Kiều xõa tóc chuẩn bị đi tắm thì đi ngang qua, lương tâm trỗi dậy nên đứng ở cửa hướng dẫn anh, gội đầu cho Tiểu Bảo trước, bảo thằng bé cúi đầu hoặc là ngẩng lên, đỡ bị bọt rơi vào trong mắt. Cuối cùng thấy động tác của anh vừa chậm vừa cẩn thận không biết làm sao có chút đáng thương nên cô quyết định buộc tóc lại cùng ngồi xổm xuống tắm rửa cho con trai.
“Gội đầu phải cẩn thận một chút, bọt rửa sạch sẽ là được rồi. Tắm rửa thì để cho nó tự mình tắm, chà xát lưng cho nó là được.”
Cô vừa nói vừa để cho anh ôm con trai, còn cô thì cẩn thận lau bọt bên tai. Hai vợ chồng cùng nhau tắm rửa cho con trai, Tiểu Bảo vỗ mặt nước vô cùng vui vẻ. Tô Ngọc Kiều hai tay chống nạnh cưỡng chế không cho con trai nghịch nước nữa, cẩn thận buổi tối đái dầm.
“Nếu con lại đái dầm, mẹ sẽ không bao giờ ôm con ngủ nữa.”
Lời đe dọa này thường rất có hiệu quả nhưng hôm nay Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, vẫn ở trong nước không chịu đứng lên, vừa chỉ vào Lục Kiêu cầm khăn mặt ngồi xổm trước mặt nói: “Vậy hôm nay con ngủ với ba.”
"Ba muốn ngủ cùng mẹ hoặc là bây giờ con đứng lên lau sạch sẽ mặc quần áo hoặc là buổi tối cũng chỉ có thể ngủ sàn nhà rồi.”
Tô Ngọc Kiều hừ một tiếng nói.