Tô Ngọc Kiều lắc đầu, cô không quan tâm mấy lời linh tinh, từ trước tới nay, cô muốn sống ở đâu chẳng được? Nhà mẹ đẻ cũng là nhà của cô mà, cô thích ở bao lâu, người ngoài làm gì có tư cách phán xét gì cô.
“Vậy tại sao con lại đột ngột muốn về nông thôn?”
Cho dù là Tô Ngọc Kiều, hay là Dương Mẫn, quả thật họ cảm thấy con gái đã lấy chồng vẫn ở nhà mẹ đẻ cũng bình thường có gì đâu.
Bọn họ vui vẻ nuôi dưỡng con gái và cháu ngoại không được sao? Không đến nhà họ ăn cơm, cũng không tiêu tiền của bọn họ, họ có quyền gì nói.
Đối với chuyện con gái không muốn về nhà chồng, Dương Mẫn cũng khá mâu thuẫn, thật sự năm đó bà không đồng ý chuyện gả con gái về nông thôn của bố mẹ chồng, đã thời đại nào rồi còn đính hôn từ nhỏ, hơn nữa hai nhà ở khác tầng mây nhau, chỉ cần bọn họ không nhận thì nhà trai bên kia cũng không dám tới cửa hỏi thăm.
Bà tự hiểu con gái ruột, Tô Ngọc Kiều được mọi người trong nhà cưng chiều nên vô cùng mong manh yếu đuối, đừng nói ở nông thôn, ngay cả trong thành phố cũng không có mấy nhà đủ điều kiện với tới con gái bà.
Nhưng ba Tô sau một lần thấy con rể thì đổi hướng, cuối cùng Tô Ngọc Kiều vâng lời kết hôn.
Nhưng kể từ khi kết hôn xong, cũng vì trước khi cưới Tô Ngọc Kiều chỉ gặp được đối phương mấy lần nên hai bên không có tình cảm thắm thiết, nên sau khi cưới cô ghét bỏ nhà chồng ở nông thôn, không muốn xuất giá cũng không ai làm gì được, Dương Mẫn luôn đứng về phía đứa con gái gái bé bỏng của mình, ba trưởng bối còn lại không lay chuyển được cô, cuối cùng để cho cô làm gì cũng được, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tô Ngọc Kiều cứ như vậy ở nhà mẹ đẻ mình hơn ba bốn năm trời, ngoài lúc con rể nghỉ phép dẫn về vài ngày, khi con rể vừa đi thì cô cũng xách vali về thành phố.
Ông bà và ba Tô trước kia đã nói cô vô số lần, chính Dương Mẫn cũng vì nể mặt con rể mà khuyên cô vài lần, nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn không muốn về.
Sau đó lại có chút tranh cãi lúc con rể nghỉ phép khiến hai người suýt cãi nhau ầm ĩ thì con rể chỉ ở nhà chưa tới một