Ở quê không quan trọng hình thức, cơm sáng ai ăn của nhà nấu, Lục Phong Thu và Lục Xuyên bưng, một bát cháo có tí rau, trong tay cầm bánh bao ngũ cốc ngồi xổm dưới hiên nhà chính ăn.
Bà Lục và Trương Tiểu Hồng thì giữ hai đứa nhỏ ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, hai đứa bé vặn trái vặn phải không chịu ngồi yên, con đầu anh cả Lục Tiểu Hổ không ai nhìn một cái là ôm bát ra ngồi xổm ngoài hiên ăn với ba Lục Xuyên.
Trương Tiểu Hồng sợ để em dâu trong thành phố nhìn thấy chê cười, mà mắng: “Học ai không học lại cứ phải học ba con, ôm bát ngồi xổm giống như ăn xin ngoài đường ấy.” Miệng nói thì dễ nói bậy, Trương Hiểu Hồng nói xong mới ý thức được mình đã mắng cả bố chồng, vội vàng chuyển chủ đề:
“Ngọc Kiều, rửa mặt rồi ăn sáng đi em.”
Lúc này Lục Kiêu bưng hai bát cháo dẫn theo Tiểu Bảo đi từ phòng bếp ra, tay Tiểu Bảo còn cầm ba đôi đũa, thấy Tô Ngọc Kiều thì giục nói: “Mẹ nhanh đi rửa mặt đánh răng đi.”
“Bàn chải và kem đánh răng, cả cốc nước đang đặt trên bệ trong phòng bếp, đã tráng qua nước nóng rồi.”
Lục Kiêu đi ngang qua nói một câu, sau đó để bát lên bàn quay người lại đi theo cô vào phòng bếp.
Người nhà họ Lục rửa mặt đều dùng chung một thau rửa mặt và khăn mặt, nhưng Tô Ngọc Kiều hơi đặc biệt, cô không thích dùng chung đồ với người khác.
Bà Lục mang ra chậu tráng men Hồng Song Hỉ mua hồi mới cưới, chỉ đủ một cái rửa mặt, một cái rửa chân.
Lục Kiêu biết cô rửa mặt chỉ dùng nước ấm nên buổi sáng ngủ dậy đã đun nước nóng đổ vào phích nước trước, chờ cô ngủ dậy thì đổ ra dùng.
Trương Tiểu Hồng đang nấu cơm sáng ở một bên nhìn thấy tặc lưỡi hai lần, trong lòng thở dài giống như lúc em dâu mới gả đến đây vậy.
Khi Lục Kiêu kết hôn chỉ được nghỉ bảy ngày cho nên toàn bộ việc chuẩn bị và sắp xếp cho đám cưới do cô và mẹ chồng làm hết.
Bởi vì lần này gả vào là một cô gái trong thành phố, lại còn là con gái của giám đốc nhà máy, tất cả đồ đạc bà Lục đều mua loại tốt
nhất. Lúc đấy mẹ chồng còn sợ cô ghen tị nhưng Trương Tiểu Hồng đang bận kinh ngạc trước của hồi môn của nhà họ Tô nên cũng không chú ý đến những việc đó.
Dù sao mẹ chồng đã nói rõ ràng với cô. Đám cưới của chú ba và em dâu ba có thể làm to vì nhà vợ chú ba có tiền, còn những thứ cần dùng tiền trong nhà cũng là tiền trợ cấp của chú vào bộ đội tích góp nhiều năm nên cô không thấy ghen tị xíu nào hết. Chỉ là để cô được mở mang tầm mắt vẫn là sau khi em dâu ba được gả vào, chậc chậc, sự phô trương lúc ấy khiến cho Trương Tiểu Hồng phải than thở, con gái xưởng trưởng nhà máy quả nhiên không dễ cưới xin.
Đến tận bây giờ Tô Ngọc Kiều không cảm thấy những việc Lục Kiêu làm có gì không ổn, cô sinh ra đã được Dương Mẫn yêu chiều, người lớn trong nhà rất thương yêu cô, những thứ xung quanh cô đều là thứ tốt nhất nên cô có thể thản nhiên tiếp nhận tất cả tình yêu đó.
Giống như hiện tại, Tô Ngọc Kiều ỷ vào không có ai trong phòng, vết sẹo vừa lành đã quên đau, cô lại lặng lẽ đến gần Lục Kiêu. Nhìn anh lấy nước ấm cho cô rửa mặt, nhìn anh mở ra lọ kem đánh răng mới cho cô, Tô Ngọc Kiều đưa tay ra ôm tay anh, làm nũng nói: “Chân em mỏi quá, cánh tay cũng không nâng lên được.”
Lục Kiêu đặt phích nước xuống nhìn cô, lông mày rậm hơi nhíu lại, không biết cô nói thật hay nói trêu nhưng anh vẫn làm theo ý cô, cầm bàn chải đánh răng lên, bóp kem đánh răng ra rồi đưa vào tay cô.
“Cảm ơn chồng!”
Tô Ngọc Kiều nhanh chóng hôn vào má anh một cái, nhỏ giọng nói.
“……”
Vắt khăn mặt ở giá bên cạnh chậu rửa mặt, trong lòng Lục Kiêu thở dài một tiếng rồi ra ngoài cho con trai ăn cơm với khóe miệng cười tươi.