Du Lý cảm thấy vị tiểu tổng giám đốc này của Doãn gia quả thật là có chút dự đoán như thần, giống như ngay từ đầu cô ấy biết Triệu Tiểu Tiên sẽ chọn mình, cho nên sáng sớm hôm nay đặc biệt kêu mình đến gặp mặt riêng.
Tựa như những lời nói mà có khả năng Triệu Tiểu Tiên sẽ nói ra, thật đúng là hết mười câu thì sẽ có tám câu đều trúng, bao gồm câu nói "Tiền lương cô có thể tùy tiện nói, lương tháng trong khoảng năm trăm ngàn, cô ấy có thể trả." cũng rõ ràng vô cùng chính xác.
Triệu Tiểu Tiên tuy rằng đau lòng sắp hộc máu, nhưng vì để bảo vệ mặt mũi, nên dặn dò Chu Tịnh nhất định cuối mỗi tuần phải đúng hạn chuyển khoản cho Du Lý.
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, cũng còn may là mình chỉ chọn có một người.
Nàng giống như là sống không còn gì luyến tiếc mà đi đến dưới lầu công ty của Doãn gia, đừng nói là cười lạnh, ngay cả nói chuyện ** cũng không có, đều là bởi vì đột nhiên xuất hiện một khoảng phí khổng lồ.
Tôn Ngang đã sớm đứng ở đại sảnh lầu một chờ đợi, hệ thống an ninh bảo vệ của tòa nhà vô cùng nghiêm ngặt, ngoại trừ có vô số bảo vệ đi tuần tra qua lại ở bên ngoài, mỗi một người khi đi vào bên trong tòa nhà đều cần phải quẹt thẻ.
Sau đó đi vào thang máy cũng phải quẹt một lần nữa.
Văn phòng của Doãn Tân ở tầng cao nhất, ra khỏi thang máy, Chu Tịnh cùng Du Lý liền tạm thời chờ đợi ở bên ngoài.
Triệu Tiểu Tiên tâm thần không yên đi theo Tôn Ngang trực tiếp vào phòng của Doãn Tân, tạm thời đã quên mất chuyện phát tiền lương cho Du Lý, bởi vì ngay lập tức sẽ nhìn thấy Doãn Tân, cho nên nàng liền không thể nào tránh khỏi việc nghĩ đến những chuyện phát sinh vào tối hôm qua.
Triệu Tiểu Tiên có chút chột dạ giơ tay xoa xoa cái trán, trong lòng lại không ngừng nhắc nhở chính mình —— không có việc gì, Doãn Tân cũng không biết, chỉ cần mình biểu hiện tự nhiên thì nhất định không sao.
Nhưng mà càng nghĩ như vậy, dường như càng hoàn toàn ngược lại, lỡ như thật ra Doãn Tân đã biết hết mọi chuyện rồi thì làm sao bây giờ? Vậy mặt mũi của nàng để ở đâu bây giờ?
Đang nghĩ đến chỗ này, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cô gái khóc lóc sướt mướt chạy đến.
Triệu Tiểu Tiên hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu nhường đường cho cô ấy.
"Tình huống này là như thế nào?"
Tôn Ngang một bộ dáng không cảm thấy kinh ngạc. "Chắc là mới đi ra từ văn phòng của tổng giám đốc."
Triệu Tiểu Tiên:??
"Doãn Tân?" Triệu Tiểu Tiên có chút ngoài ý muốn. "Cô ta rất hung dữ sao?"
Tôn Ngang lúng ta lúng túng cười cười. "Còn... còn tạm được."
"Như thế này mà kêu còn tạm được?" Mới vừa hỏi xong lại nhìn thấy một cô gái khác cúi đầu nghẹn ngào, tay ôm mấy xấp văn kiện, đi bước nhỏ nhanh chóng vượt qua bên cạnh nàng.
Tôn Ngang thuận miệng giải thích nói: "Mấy người này đều là chung một bộ phận, đại khái là do phương án lại không được thông qua?"
"Phương án không được thông qua cũng không cần phải khóc đến mức thành như vậy chứ?"
"Vốn là không đến mức, nhưng là..." Nhưng là tổng giám đốc vốn độc miệng a!
Triệu Tiểu Tiên có chút nghĩ không ra.
Doãn Tân tuy rằng làm cho người ta chán ghét, nhưng cũng không đến mức có thể đem người khác dọa khóc chứ?
Kết quả của việc cứ nghĩ đến chuyện khác chính là đụng vào một cái bàn làm việc nào đó ở trước mặt, làm cho hồ sơ đang đặt ở trên bàn bởi vì vậy mà rơi đầy trên đất.
Triệu Tiểu Tiên lúc này mới hoàn hồn. "Ách, thật ngại quá..."
Nàng theo bản năng muốn cúi người đi nhặt, liền nghe được trên chỗ ngồi, âm thanh giận sôi máu của chủ nhân những hồ sơ kia: "Cô là ai vậy, thực tập sinh mới đến sao? Đi đường không có mắt hả?"
Nếu như Triệu Tiểu Tiên đi nhanh thêm một chút, đuổi kịp bước chân của Tôn Ngang, đối phương đại khái sẽ không dám nói như vậy.
Nhưng mà trước mắt Tôn Ngang đi ở phía trước vẫn chưa có phát hiện ra cái đuôi nhỏ bị tụt lại ở phía sau một đoạn dài, thời điểm phản ứng quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên không biết từ khi nào đang giằng co với người khác.
"Làm phiền vị đại tỷ này, lời nói ra miệng sạch sẽ một chút có được không?" Vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên biết là do lỗi của mình, đã xin lỗi, cũng chuẩn bị đi nhặt lại, kết quả trên đầu liền đổ xuống một trận mắng, đương nhiên không thể chấp nhận được.
Vị đại tỷ kia cũng không nghĩ đến ngay cả một thực tập sinh mới đến lại dám có thái độ chống đối như vậy, lập tức liền nổi nóng hơn. "Ai tuyển cô vào đây, có còn muốn làm ở đây nữa không?"
"Tôi..." Thời điểm Triệu Tiểu Tiên theo bản năng muốn ngẩng đầu tìm Tôn Ngang, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng của đối phương.
Chẳng lẽ thật sự muốn nàng tự mình nói, tôi chính là tổng giám đốc phu nhân của mấy cô?
Triệu Tiểu Tiên thật sự có chút nói không nên lời.
Nàng nhớ mới vừa rồi nhìn thấy mấy cô gái khóc lóc, suy nghĩ có phải là vị đại tỷ này cũng vừa mới bị ai mắng hay không, cho nên mới tức giận lớn tiếng như vậy.
Tính tình nhẫn nại có ý tốt muốn lên tiếng nhắc nhở, liền nghe được một âm thanh từ chỗ rẽ nào đó truyền đến, cắt ngang lời nàng muốn nói. "Là tôi tuyển, thì sao?"
Triệu Tiểu Tiên lần theo