Tuy rằng cô và Doãn Tân có thù oán, cũng trăm phương nghìn kế muốn gài bẫy Doãn Tân thật thảm, nhưng mà việc nào ra việc đó, nếu có chuyện Triệu Tiểu Tiên không làm, thì nhất định bản thân phải giải thích cho rõ ràng.
Dù sao thì nàng cũng là vào nhà của người khác, trong tiềm thức vẫn biết nên thu liễm một chút.
Doãn Tân vừa lắng nghe, vừa ỷ vào việc Triệu Tiểu Tiên đang cúi đầu, trộm cười cười.
Cô vươn tay ra cầm lên cái bao tay dùng một lần, sau đó từ trong cái chén Triệu Tiểu Tiên đẩy đến cầm lấy một miếng thịt. "Ăn ngon không?"
Đề tài trong nháy mắt bị thay đổi, Triệu Tiểu Tiên liền nghi hoặc nâng mắt lên một chút, cũng không phủ nhận "Ân" một tiếng.
"Ngày hôm nay cô ăn uống, hình như so với ngày hôm qua tốt hơn một chút." Doãn Tân lại nói.
Đó là bởi vì ngày hôm qua chính là ngày đầu tiên tiến vào nhà của Doãn Tân, còn có chút thận trọng, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên tự nhận năng lực thích ứng của bản thân cũng không tệ, trải qua một ngày cũng đủ để nàng đem nơi này trở thành nhà của mình.
Căn phòng của Doãn Tân chính là một tấm gương điển hình.
Chủ yếu hơn chính là, lúc này nàng mới phát hiện, đồ ăn ở nhà Doãn Tân, quả thật là ăn rất ngon.
"Cũng tạm được đi." Triệu Tiểu Tiên ra vẻ tùy ý nói.
Doãn Tân gật gật đầu. "Muốn ăn cái gì thì nói trước với chú Tề, chú ấy sẽ giúp cô sắp xếp. Ăn uống không hợp cũng nói với chú ấy, lần sau sẽ chú ý."
Lại nữa, lại là cái loại giống như chuyện gì cũng có thể đều theo ý nàng, bộ dạng giống như là đối xử vô cùng tốt với nàng.
Triệu Tiểu Tiên không khỏi siết thật chặt bàn tay thành quả đấm nhỏ, nỗ lực nhắc nhở bản thân, nhất định không thể để bị mắc lừa.
Sau khi ở trong lòng bố trí phòng vệ xong, Triệu Tiểu Tiên mới ổn định lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Ân".
Ăn xong bữa cơm chiều, những người hầu động tác nhanh chóng đem căn phòng dọn dẹp ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ khôi phục lại bộ dáng giống như lúc ban đầu, ngay cả căn phòng để quần áo lớn như vậy cũng được phân chia rõ ràng thành hai khu vực, để tránh cho Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên vì quần áo mà lại tranh chấp với nhau.
Triệu Tiểu Tiên nhân lúc Doãn Tân đi tắm, gọi điện thoại về cho gia đình.
Nội dung cuộc điện thoại cũng không có gì phức tạp, vốn dĩ ban đầu có vô số điều phàn nàn và oán trách than thở cùng với ba mẹ, nhưng mà trong nháy mắt khi điện thoại được chuyển tiếp, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên ngược lại trống rỗng.
Nếu nói hai ngày nay Doãn Tân có chỗ nào không tốt với nàng, cũng chính là giống như vừa nãy hung dữ với nàng một chút, nhưng nguyên nhân căn bản cũng là do nàng, cho nên khó mà nói.
Còn về những mặt khác, tựa hồ cũng không có gì.
"Cái này khả năng chỉ là viên đạn bọc đường của cô ta, bảo bối, con vẫn là nên cẩn thận nhiều hơn một chút." Lý Duẫn Lam nói: "Mẹ và ba của con nhìn thấy báo chí đã công bố, cái nha đầu họ Doãn này, không phải là nhân vật đơn giản gì."
Triệu Tiểu Tiên đi chân trần ngồi trên cái xích đu quả trứng ở phía trước cửa sổ sát đất, vừa lắc lư đung đưa vừa suy nghĩ. "Ân... con biết rồi."
Thời điểm Doãn Tân từ trong phòng tắm đi ra, Triệu Tiểu Tiên cũng vừa vặn đem điện thoại cắt đứt, nàng từ trên chiếc xích đu quay đầu nhìn thoáng qua Doãn Tân đang mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, mặc dù cảnh tượng này ngày hôm qua đã nhìn thấy một lần, nhưng không biết là vì cái gì, dường như ngày hôm nay có chỗ nào đó lại không giống.
Đặc biệt là khi ánh mắt của nàng trượt xuống cái nơi hơi hơi phồng lên kia của Doãn Tân, trong phút chốc Triệu Tiểu Tiên đem đầu xoay trở về, đột nhiên trong hơi thở dường như có chút nóng lên.
Không sai, chính là nơi đó, cái nơi mà tối ngày hôm qua nàng vẫn luôn gối đầu lên.
Thậm chí đến hiện tại trong đầu nàng vẫn còn lưu lại các cảm giác mềm mại ấy.
Cộng thêm bộ dáng hiện tại của Doãn Tân, cả người còn đang bốc lên hơi nước mờ mịt, cô ấy vốn dĩ lớn lên đã rất xinh đẹp, hơn nữa liên tưởng thêm một chút chuyện xấu hổ, quả thật chỉ cần một giây là có thể đem người ta kéo xuống địa vực.
Đơn thuần là nhìn từ góc độ của nhan cẩu, Triệu Tiểu Tiên cũng không phải là ngoại lệ mà bị mê hoặc mất rồi.
Cho nên cơ thể của nàng cứng đờ, mạnh mẽ khống chế để bản thân mình đưa lưng về phía người phụ nữ kia, kiên quyết không nhìn cô ta thêm một cái nào nữa.
Không thể hiểu được, ngày hôm qua nàng cũng không có phản ứng mạnh như vậy, cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy a!
Gương mặt này của Doãn Tân nàng đã nhìn qua không biết bao nhiêu năm, cho dù là đẹp, cũng đã sớm nhìn đến phát chán. Tuy rằng... tuy rằng trước kia quả thật là chưa từng nhìn thấy bộ dáng mượt mà có lực sát thương của Doãn Tân, mái tóc còn ẩm ướt, lông mi ướt sũng, thậm chí còn có một loại xúc động muốn cho người khác hung hăng thương tiếc.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy bản thân mình quả thật muốn phát điên rồi.
Nàng đã sớm chuẩn bị xong quần áo để tắm rửa, vốn là định sau khi Doãn Tân tắm xong liền đến lượt mình, kết quả cũng chỉ lo phát ngốc, dẫn đến quên mất.
Doãn Tân vẫn như cũ ở phía sau nhìn Triệu Tiểu Tiên, nhìn người kia không có chút động tĩnh nào